Buổi chiều, Lâm Diệu Diệu cùng mẫu thân đi Tử Trúc Lâm thăm Tứ thúc, nhìn thấy một người mặc bộ y phục màu trắng, tóc đẹp che nửa khuôn mặt - Lâm Trường An.
Thật là kỳ quái, hai lần nàng tới đều gặp được hắn, hay hắn là khách quen của Tứ thúc?
Lâm Diệu Diệu hoang mang, đi qua chào hỏi: “Vị công tử này, chúng ta lại gặp mặt, xin hỏi ngươi có biết Tứ thúc của ta đi đâu không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Trường An há miệng thở dốc, nhìn nàng, lại nhìn Diêu thị, mỉm cười: “Biết.”
Diêu thị nhỏ giọng thì thầm: “Hắn không phải Tứ thúc của con?”
Lâm Diệu Diệu lắc đầu: “Không phải, hắn là bằng hữu của Tứ thúc, lần trước con đã gặp hắn! Tứ thúc lớn lên đẹp hơn hắn.” Nhìn Lâm Trường An, nàng nói: “Công tử, ngươi nói ngươi biết Tứ thúc ta đi đâu?”
Khóe miệng Lâm Trường An co rút: “Ngươi nghe lầm.”
Có sao? Không phải là gia hỏa này căn bản không dám nói chứ? Nhưng mà người ta không nói, nàng cũng không có biện pháp nha, đây là bằng hữu của Tứ thúc, cũng không phải bằng hữu của nàng.
Hai mẹ con ở Tử Trúc Lâm đợi một lúc lâu, sắc trời dần tối, cũng không nhìn thấy bóng dáng “Tứ thúc”, mà cái người gọi là “bằng hữu của Tứ thúc”, lại không rời đi. Xem ra, hai người là bạn lâu năm, không đợi được chủ nhân, vị khách này cũng sẽ không đi, mà Diêu thị ở phủ Đông bên kia còn có không ít việc vặt cần phải xử lý, liền nói với đối phương một tiếng, nhờ hắn chuyển lời, nói các nàng đã đến thăm hỏi.
Lâm Trường An ngoài cười nhưng trong không cười tiễn Tam tẩu cùng với Lâm Diệu Diệu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nơi đó của Tứ thúc con rất là thanh tịnh, chỉ là có hơi đơn sơ, hạ nhân cũng không thấy mấy người, lúc trước lão thái gia cho hắn không ít tiền nha, chẳng lẽ hắn đã tiêu hết?” Diêu thị vừa đi vừa nói thầm.
Lâm Diệu Diệu thầm nghĩ, Tứ thúc không phải không có tiền, hắn là muốn cấu kết với tiểu bạo quân mưu đồ bí mật tạo phản, đương nhiên là người rảnh rỗi bên cạnh càng ít càng tốt, vạn nhất để lộ ra cái gì, hắn sẽ rơi đầu đấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẫu thân, Tứ thúc thích thanh tĩnh, người đừng an bài hạ nhân lung tung cho thúc ấy, quấy rầy đến thúc, ngược lại làm cho thúc ấy không được tự nhiên.”
Đừng nói, Diêu thị thật sự là nghĩ như vậy, tuy nói lão Tứ và phủ Đông từ trước tới nay không có qua lại gì, nhưng tốt xấu gì hắn đã thu lưu nữ nhi lần này, về tình về lý, nàng đều phải giúp đỡ lão Tứ một phen, nhưng nữ nhi nói cũng không phải không có lý, không thể biến lòng cảm kích thành gánh nặng cho người ta được.
“Nhìn không ra, đầu nhỏ này của con cũng có lúc linh hoạt nha.” Diêu thị hài hước nói.
Lâm Diệu Diệu hất cằm: “Hổ phụ sinh hổ tử, cha mẹ của con đều lợi hại như vậy, thân là nữ nhi, sao con có thể ngốc nghếch đây?”
Diêu thị chọc chọc cái trán nữ nhi: “Khen con một câu, cái đuôi liền vểnh lên trời!”
Hai mẹ con trở lại Phong Đường Viện, Lâm Sùng đã về, đang thay quần áo, Lâm Diệu Diệu bổ nhào qua: “Cha!”
Lâm Sùng tay buông nút thắt, ôm nữ nhi đang nhào tới, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ đỏ bừng: “Lại đi ra ngoài chơi?”
Lâm Diệu Diệu cười tủm tỉm nói: “Không, con đi thăm hỏi Tứ thúc, con đi cùng với nương!”
Lâm Sùng sờ sờ chóp mũi nữ nhi, quay đầu nhìn Diêu thị, hỏi: “Gặp mặt lão Tứ rồi sao?”
“Không, hắn không ở đó, thiếp mang lễ vật đặt trong phòng hắn.” Diêu thị tiếp nhận nữ nhi, đặt lên trên giường, đưa tay buộc nút thắt cho Lâm Sùng, “Hôm nay vẫn thuận lợi chứ?”
“Có vẻ nhà lão Lý muốn quỵt tiền!” Lâm Sùng nâng hai tay lên để thê tử dễ dàng buộc nút cho mình.
Diêu thị cầm đai lưng, nhẹ nhàng buột ở hông hắn, nói: “Nhà bọn họ đã thiếu nợ ba năm rồi, còn không trả? Bây giờ lại lấy cớ gì để thiếu?”.
Lâm Sùng xoa xoa vòng eo mảnh khảnh của thê tử: “Dù sao cũng không nhiều lắm, để hắn thiếu đi, nếu không được, sang năm ta kéo dài hàng hóa của hắn.”
Diêu thị bị hắn trêu chọc đến hơi nhũn ra, trừng mắt liếc hắn một cái: “Nữ nhi còn ở đây.”
Lâm Diệu Diệu che đôi mắt lại: “Con không nhìn thấy gì hết!”
Qua bữa cơm chiều, Diêu thị để Đan Quất dẫn Lâm Diệu Diệu đi tắm, còn mình thì cùng chồng nói chuyện ở vườn như ý: “…… Nói là họ Phó, gọi là Vọng Thư, không biết tìm chàng có chuyện gì, ta nói chàng không ở nhà, để nàng đợi một chút, nhưng nàng không chờ, liền rời đi. Tam Lang, nàng là ai nha? Sao thiếp chưa nghe chàng nhắc đến?”
Lâm Diệu Diệu đang ngâm trong bồn tắm đột nhiên dựng lỗ tai lên, họ Phó, tên Vọng Thư, đây không phải là Vọng Thư tỷ tỷ của nàng sao? Kiếp trước là một trong những người đối tốt với nàng nhất, ngoại trừ Bùi Lang, Vọng Thư tỷ tỷ thương nàng nhất.
Nhưng mà, sẽ là Vọng Thư tỷ tỷ của kiếp trước sao? Hay chỉ là một người trùng tên trùng họ thôi?
Lâm Sùng nói: “Ta cũng không nhớ rõ là có người nào như vậy, nhưng dòng họ này, ta rất là có ấn tượng.”
Vừa nghe chồng không hề quen biết Phó Vọng Thư, trong lòng Diêu thị thoải mái một chút.
Lâm Sùng lại nói: “Khi ta còn là thiếu niên, đã từng bái một vị sư phụ đức cao vọng trọng, chính là họ Phó, năm đó, tên của sư phụ Phó tương đối nổi tiếng, không tin nàng có thể hỏi Đại ca Nhị ca nàng một chút, chắc chắn nghe qua sư phụ Phó.”
Diêu thị yếu ớt hít một hơi khí lạnh: “Chàng nói như vậy, ngược lại thiếp có chút ấn tượng, chính là người xé quạt xếp của Thái Tử - Phó Viễn Sơn?”
Lâm Sùng nói: “Đúng là ông ấy! Tổ tiên nhà họ Phó chính là dòng dõi thư hương, nhưng cũng không vào triều làm quan, Hoàng Thượng cực kỳ thưởng thức tài năng và học thức của Phó Viễn Sơn, muốn hắn chỉ dạy cho Thái Tử, không biết làm sao ông ấy nói, có thể dạy, nhưng ta không vào cung, để Thái Tử đến trường của ta. Thái Tử cực kỳ tức giận, liền vẽ đầy quạt xếp để nhục nhã ông ấy, hắn lại ở trước mặt Thái Tử xé quạt xếp…… Hoàng Thượng nhân từ, ngược lại không trị tội ông ấy, nhưng kết cục đắc tội Hoàng thất, cũng không phải nhẹ nhàng như vậy. Thời gian dần qua, trường của ông ấy lại ít người. Nhưng mà, ông ấy thực sự học rộng hiểu nhiều, mấy năm ông ấy dạy ta kia, ta được lợi không ít. Nếu thật sự là người nhà ông ấy tới tìm ta, ta dù sao cũng không thể thờ ơ.”
Diêu thị gật gật đầu, hóa ra Phó Vọng Thư là con của sư phụ Phó, khó trách toàn thân đều toát ra khí chất của dòng dõi thư hương, chỉ là vì sao lại nghèo túng thành như vậy? Diêu thị có lòng báo cho chồng, lại cảm thấy hay là làm bộ không phát hiện thì tốt hơn.
Ngày thứ hai, Phó Vọng Thư quả thực lại tới nữa.
Lần này, Từ ma ma trực tiếp mời người vào vườn như ý, khách khách khí khí mà dâng trà tốt nhất lên.
Phó Vọng Thư vẫn trang điểm như ngày hôm qua, chỉ là giày lót thêm mấy lớp, ngượi lại khi đi không bị rơi xuống.
Lâm Sùng yên lặng nhìn về phía nàng, tuy cũng thấy nàng xinh đẹp, nhưng trong mắt hắn, cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi: “Ngươi chính là Phó Vọng Thư?”
Phó Vọng Thư cúi đầu xuống hành lễn một cái: “Đúng