Trên da thịt tuyết trắng của Phó Vọng Thư lập xuất hiện vết cào đỏ như máu, nhìn mà giật mình.
Lâm Diệu Diệu vội cầm cổ tay nàng: “Phó tỷ tỷ!”
“Aaaa! Đây là làm sao vậy? Nô tỳ chỉ vừa mới đi phòng bếp, sao tiểu thư đã bị thương?” Một nha hoàn mặc y phục màu xanh nhạt, ống tay bó đi tới, mặt tròn, hai bên cánh mũi có vài đốm tàn nhang nhỏ, chính là nha hoàn Phó Vọng Thư mang đến từ Phó gia, tên là Thải Linh. Bởi vì nói là cùng Phó gia trải qua hoạn nạn nên Phó Vọng Thư khẩn cầu Lâm Sùng cho mình mang nàng đến Lâm phủ, hiện giờ giống với Đào Hồng, Liễu Hồng, đều là đại nha hoàn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Vọng Thư lắc đầu: “Ta không có việc gì, không cần kinh hãi, lấy thuốc cho ta bôi là được.”
Thải Linh hừ một tiếng, xoay người đi lấy thuốc mỡ.
Lâm Diệu Diệu áy náy: “Phó tỷ tỷ, thực xin lỗi……”
Phó Vọng Thư dùng tay trái không bị thương sờ sờ tóc mai của Lâm Diệu Diệu, dùng giọng nói ôn nhu đến nỗi có thể làm người chết chìm trong đó, nói: “Ta không có việc gì, Diệu nhi không cần phải nói xin lỗi.”
Trong lòng Lâm Diệu Diệu càng thêm hụt hẫng, u oán trừng tiểu chồn tuyết trên mặt đất: “Sao ngươi lại thế này hả? Ta mang ngươi tới là muốn cho ngươi chơi đùa để Phó tỷ tỷ vui vẻ, ngươi ngược lại hay rồi, cào Phó tỷ tỷ bị thương! Ngươi không nghe lời như vậy, ta…… Ta…… Ta không thích ngươi nữa!”
Tiểu Bảo lấy móng vuốt lay váy nàng.
Lâm Diệu Diệu không để ý tới nó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Bảo ủy khuất kêu ô ô, nước mắt lưng tròng nhìn Lâm Diệu Diệu, giống như đứa nhỏ làm chuyện sai lầm sợ hãi bị vứt bỏ.
Lâm Diệu Diệu nhìn thấy mà trong lòng đau muốn chết.
Ánh mắt Phó Vọng Thư nhìn lướt qua cảnh Tiểu Bảo ô ô cầu xin, Lâm Diệu Diệu cắn chặt môi, nói: “Muội muội ngoan, đừng tức giận với Tiểu Bảo, Tiểu Bảo không quen biết tỷ, sẽ sợ người lạ là bình thường, tỷ không nên đường đột mà chạm vào nó như vậy, muội muốn trách thì trách tỷ đi.”
Lâm Diệu Diệu muốn nói không phải như thế, Tiểu Bảo không sợ người lạ tí nào, trong phủ nhiều người như vậy, đều là vừa thấy mặt liền sờ, Tiểu Bảo cũng không cào bọn họ, lần trước Lâm Viện còn đè Tiểu Bảo dẹp lép cũng không thấy Tiểu Bảo nổi bão, Tiểu Bảo đã từng cào hai người, một người là biểu ca, một người là Phó tỷ tỷ.
Lâm Diệu Diệu không nghĩ ra lí do, càng thêm không dám nói, để tránh trong lòng Phó tỷ tỷ khó chịu, đành phải ôm tiểu gia hỏa béo tròn kia lên, nhíu mày nói: “Có phải người muốn đối nghịch cùng ta hay không? Người ta thích, ngươi đều phải nhào lên cào một cái!”
Tiểu Bảo vui vẻ lắc lắc mông nhỏ, chui vào trong lòng Lâm Diệu Diệu.
Lâm Diệu Diệu ngượng ngùng: “Phó tỷ tỷ, tỷ thật tốt, cảm ơn tỷ không tức giận với Tiểu Bảo.”
Phó Vọng Thư ôn nhu cười.
Diêu thị ngủ đến mặt trời lên cao mới tỉnh, muốn hỏi Lâm Diệu Diệu đi chỗ nào, vừa mở miệng, giọng nói đều không phải của mình, không khỏi hung hăng trừng mắt liếc người nào đó một cái.
Lâm Sùng còn chưa ngủ đủ, ôm Diêu thị không muốn dậy, ngày thường liền vô cùng thích, lần này lại xa cách hơn nửa năm, hắn hận không thể cả ngày lẫn đêm đem những đêm xuân đáng giá ngàn vàng bổ sung lại.
Diêu thị đẩy tay hắn ra: “Bây giờ là lúc nào rồi? Diệu Diệu nên tìm chúng ta!”
Lâm Sùng thầm nghĩ, đã sớm đi tìm, nàng khi đó đang ngủ ngon lành, không đành lòng gọi nàng. Lâm Sùng hôn lên cổ thơm hương của thê tử một cái, nói: “Con hiện tại có bạn rồi, sẽ không tìm chúng ta, còn sớm mà, ngủ thêm một lát đi.” Nói, bàn tay nhanh chóng trượt trong nội y của thê tử, di chuyển trên da thịt trơn bóng như nước.
Diêu thị chế trụ bàn tay xấu xa của hắn, giận dỗi nói: “Phó cô nương người ta là khách, chàng không biết xấu hổ để nàng giúp chàng trông con?”
“Đều là trẻ con mới có thể chơi cùng một chỗ, Diệu Diệu qua lại với nàng nhiều lần, nàng cũng có thể ít cẩn trọng hơn đúng không?” Một bàn tay Lâm Sùng bị bắt lấy, còn một tay khác, xoa vòng eo Diêu thị, “Hơn nữa, nàng không phát hiện Diệu Diệu rất thích Phó cô nương sao?”
Diêu thị nghi hoặc nhíu mày: “Cái này, ánh mắt đầu tiên Diệu Diệu nhìn thấy nàng, giống như nhìn thấy cố nhân, tự nhiên quen thuộc mà bám lấy.” Tính tình nữ nhi như thế nào nàng lại rất rõ ràng, cũng không sợ người lạ, nhưng cũng sẽ không tùy ý thân cận cùng người khác…… Nghĩ như vậy, nữ nhi đối xử với Phó Vọng Thư quả thực có vài phần đặc biệt.
Lâm Sùng nói: “Hai đứa nhỏ hợp ý, nàng buông tay để mấy đứa nhỏ chơi là được, Phó cô nương xuất từ dòng dõi thư hương, cầm kỳ thư họa mọi thứ nổi bật, nữ nhi đi theo nàng ta, mưa dầm thấm đất mà, có thể học được không ít thứ.”
Nữ nhi văn hóa thấp, dựa theo điểm này mà nói, Diêu thị là nguyện ý để nữ nhi học tập Phó Vọng Thư, chỉ là Phó Vọng Thư vừa tới, tính cách như thế nào, nàng vẫn còn chưa thập phần nắm rõ, vẫn là hy vọng nàng tìm hiểu rõ ràng, xác định đối phương là một cô nương trước sau đều tốt, sau đó lại để nữ nhi qua lại.
Đương nhiên tâm tư lớn nhỏ này kia, không thể để cho chồng biết, miễn cho chồng trong lòng sinh khó chịu.
Sau khi Phó Vọng Thư xử lý xong vết thương, cùng Lâm Diệu Diệu cùng một chỗ dùng đồ ăn sáng, đồ ăn Lâm phủ là vô cùng phong phú, đúng lúc lại trùng với lễ mừng năm mới, món ăn tăng lên gấp đôi, bánh thạch, bánh bao hấp, đĩa trái cây thập cẩm, thịt kho, bánh trứng…… Một bàn rực rỡ muôn màu, làm người hoa mắt hỗn loạn. Nhớ tới Phó gia dưa muối bánh bao cùng cháo trắng, Phó Vọng Thư dường như cảm thấy cách một đời.
Lâm Diệu Diệu vì Tiểu Bảo lấy một miếng bánh thạch, thấy Phó Vọng Thư sững sờ ngồi đó chưa động đũa, dựa theo yêu thích kiếp trước của nàng, bưng bánh trứng đặt trước mặt nàng: “Phó tỷ tỷ, tỷ nếm thử cái này đi.”
“Được, cảm ơn Diệu nhi.” Phó Vọng Thư khi còn ở Phó gia đã