Trận pháo hoa rực rỡ này làm cho người xem cảm thán không thôi, làm cho lão phu nhân tràn đầy kinh ngạc đi ra, nhìn rực rỡ lung linh, pháo hoa gần như chiếu sáng Lâm phủ như ban ngày, lão phu nhân trợn mắt há hốc mồm.
Đông Mai đỡ bà, cũng bị tia sáng đầy trời làm hoa mắt: “Đã phóng bao lâu rồi?” Bà hỏi tiểu nha hoàn bên cạnh.
Tiểu nha hoàn nói: “Thưa Đông Mai tỷ tỷ, hình như khoảng một khắc(1).”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(1)Một khắc = 15 phút
Hai khắc = 30 phút
1 canh giờ = 2 tiếng
Đông Mai kinh ngạc cảm thán: “Trời ạ, cái này tốn bao nhiêu tiền đây?”
Lão phu nhân lắc đầu: “Không phải vấn đề tiền bạc.”
Luận về có tiền, ai có tiền nhiều hơn Lâm gia? Nhưng pháo hoa xinh đẹp như vậy Lâm gia sẽ mua sao? Bà sống ở Kinh thành đến từng tuổi này, đã được xem là người có kiến thức rộng rãi. Năm đó, khi Cảnh Vương cầu hôn Trân nhi làm Trắc phi, cũng có quan viên vì ăn mừng mà phóng pháo hoa ở trong yến tiệc, pháo hoa kia rất đẹp, đẹp đến mức khiến bà nhớ nửa đời người, nhưng mà so với đêm nay, nó nhạt hòa hơn nhiều.
Một trận pháo hoa, đem không khí ăn tết đẩy lên cao trào, không quan tâm là ai phóng, sinh thời có thể nhìn thấy pháo hoa đẹp như thế, đều là may mắn của bọn họ, trên mặt mỗi người đều tràn đầy nụ cười, ngoại trừ Bùi Lang.
“Biểu ca, huynh…… Huynh không cần chú ý đâu, thật ra muội cảm thấy pháo hoa của huynh cũng rất xinh đẹp!” Dường như sợ lời nói dối của mình không đủ sức thuyết phục, Lâm Diệu Diệu bồi thêm một câu, “Chỉ cần là pháo hoa, muội đều thích!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho nên Lâm phủ đều thích, vậy thứ Bùi Lang chuẩn bị còn có ý nghĩa gì?
Bất quá, đây chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, rất nhanh bị không khí vui mừng che đi, lão phu nhân khó được cao hứng như vậy, tự xuất tiền túi, vung bạc trên người lên cho hạ nhân. Có lão phu nhân mở đầu, nhóm nhi tử con dâu cũng sôi nổi hào phóng vung tiền.
Lâm Viện thấy người lớn chơi đến vui vẻ, trong lòng có chút ham, nhưng nàng không bạc bên người, đành phải đem kẹo ôm ra trong phòng rải, trong phủ có không ít người hầu, tuổi tác xấp xỉ với nàng, ngày thường không ăn đồ tốt như vậy, cũng đoạt đến vui vẻ.
Lâm Viện ra tay hào phóng, chỉ trong chốc lát đã rải xong, bản thân nàng lại thấy hối hận, vọt vào nhóm trẻ con, cùng bọn họ đoạt qua đoạt lại.
Những đứa nhỏ này vốn là tuổi còn nhỏ, ngày xưa có phụ mẫu hạn chế, còn có quy củ, trước mắt thấy cha mẹ đều đi đoạt lấy bạc, bọn họ liền thành ngựa hoang thoát cương, chỗ nào còn quản ai là chủ ai là tớ? Lâm Viện mới vừa bắt được một viên kẹo dừa, đã bị một đứa nhỏ ba tuổi xông tới trong miệng. Lâm Viện bắt lại, lại bị đoạt, Lâm Viện sống trong nhung lụa căn bản không phải đối thủ với bọn gấu con này, bị “đoạt” thật thê thảm.
“Ha ha ha ha……” Lâm Diệu Diệu cười bụng đau.
Bên này làm ầm ĩ xong, mọi người trở về phòng chính cùng lão phu nhân đón giao thừa, ngồi nhìn quá nhàm chán, ba người con dâu gọi lão phu nhân đánh lên mạt chược.
Ba huynh đệ Lâm Sùng với Lâm Hoán Chi, Bùi Lang ngồi một bàn lớn bên cạnh chơi xúc xắc, chỉ dịp năm mới mới chơi, còn bình thường thì không, vì sợ dạy hư mấy đứa nhỏ, ăn tết mà, làm sao chơi cho tận hứng mới được.
Lâm Diệu Diệu cùng tỷ tỷ muội muội đương nhiên cũng tìm đến chút việc vui, bất quá thân là cô nương, không thể phóng túng như đàn ông, chỉ ngồi ở một bên cắt giấy dán cửa sổ, viết chữ vẽ tranh.
Phó Vọng Thư khéo tay, mọi người nói cái gì, nàng liền có thể cắt cái đó, còn cắt giống như đúc, mấy tỷ muội đều đi theo nàng học.
Lâm Diệu Diệu có chút thất thần, thứ nhất, nàng đối với cắt giấy không có hứng thú, thứ hai, trong đầu nàng còn đang hồi tưởng trận pháo hoa vừa rồi. Pháo hoa kia giống như là phóng chung quanh Lâm phủ, bất luận là bất kì góc nào ở Lâm phủ đều có thể nhìn thấy rõ ràng, ai lại mạnh tay như vậy nha?
Đương nhiên nàng sẽ không cho rằng là có người cố ý phóng cho bọn họ xem, bọn họ là ai? Một hộ thương gia bình bình thường thường mà thôi, ai sẽ lấy pháo hoa cấp bậc Hoàng cung tới để cho bọn họ tiêu khiển? Hẳn là quý nhân nào đó chơi trò chơi ở gần đây, trùng hợp để cho bọn họ may mắn thấy được mà thôi.
Không biết sao, Lâm Diệu Diệu đột nhiên nghĩ tới Tứ thúc, từng nhà đều sum họp năm mới, thúc ấy đang làm gì vậy? Thật sự cùng bằng hữu đi ra ngoài, hay là lẻ loi mà ngồi ở trong phòng, đối với bóng dáng thành đôi?
Vương phủ.
Xe ngựa Hoàng cung đã đợi lâu, tất cả mọi người đều chuẩn bị ổn thoả, trừ bỏ Cảnh Thế tử.
Tới đón đều là lão nhân bên cạnh Hoàng đế, hiểu rõ Hoàng đế đối với một nhà Cảnh Vương yêu thương, đặc biệt là Thế tử Cảnh Hi, ngay cả Thái Tử cũng kém hơn. Vì vậy, tuy đã sớm qua thời gian dự định, bọn họ cũng không dám biểu lộ ra chút bất mãn nào.
Cảnh Vương lại dần dần có chút ngồi không yên, hỏi Triệu tổng quản: “Thế tử đi đâu? Sao còn chưa trở lại?”
Triệu tổng quản cúi thấp người nói: “Hẳn là nhanh, nô tài phái người đi theo, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Cảnh Thế tử đến ——”
Cùng với hạ nhân bẩm báo, một thiếu niên khoác áo choàng ngân hồ tím ngồi trên xe lăn, được người từ từ đẩy vào.
Thiếu niên sinh ra mắt sáng mày đẹp, đẹp như quan ngọc, vào cửa một cái chớp mắt, toàn bộ đại điện đều sáng sủa ba phần.
“Con đi đâu vậy? Làm phụ vương chờ đợi thật lâu.” Cảnh Vương tiến lên, đi sờ đầu nhi tử, đầu Cảnh Hi hơi nghiêng sang một bên, trừng mắt nhìn hắn.
Cảnh Vương ngượng ngùng mà rút về tay, cười nói: “Được được được, phụ vương không chạm vào con, nói cho phụ vương, vừa rồi con đi đâu vậy? Hoàng bá bá con phái người tới đón chúng ta vào cung ăn cơm tất niên, đều chờ con đấy.”
Cảnh Hi đưa cái