Lâm Diệu Diệu xoay đầu, nhìn lại phía sau, liền thấy Tứ thúc vẻ mặt lạnh nhạt đứng ở nơi đó.
Tứ thúc vẫn như cũ mặc một bộ áo tím, lớn lên như ngọc, mang mặt nạ bằng ngọc lạnh băng, ánh mắt tĩnh lặng như một hồ nước sâu rộng không dậy nổi gợn sóng, sâu kín, hiện ra ánh sáng lạnh. Ánh sáng mặt trời chiếu lên trên người hắn, không cho hắn thêm nửa phần ấm áp, ngược lại thoạt nhìn làm cho hắn, càng thêm lạnh lẽo như ngọc.
Trái tim nhỏ của Lâm Diệu Diệu lại co rút một cái, nàng không rõ mình là làm sao, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của Tứ thúc đầu tiên sẽ sinh ra một loại cảm giác hãi hùng khiếp vía. Nhưng rõ ràng Tứ thúc đối xử với nàng rất tốt nha, chưa làm qua bất luận việc gì khiến nàng sợ hãi——
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tứ, Tứ thúc.” Xem đi xem đi, vừa nói chuyện liền nói lắp, nhất định là vài ngày không thấy, lại không quen rồi.
Cảnh Hi nhàn nhạt mà ừ một tiếng, nhìn chân phải của nàng kẹt ở rễ cây, hỏi: “Mắc kẹt?”
Lâm Diệu Diệu giống như một đứa nhỏ bị trách mắng, thẹn thùng mà cúi đầu, mỗi lần thấy Tứ thúc đều là lúc mình vô cùng chật vật, thật là muốn chết mà.
Cảnh Hi ngồi xổm xuống, sờ sờ rễ cây đan xen vào nhau, lại nhéo nhéo bắp chân Lâm Diệu Diệu: “Còn có thể cử động không?”
Lâm Diệu Diệu theo bản năng hỏi: “Cử động cái gì?”
“Chân này, còn cảm giác hay không?” Cảnh Hi nói.
Lâm Diệu Diệu lắc đầu: “Hình như…… Đã tê rần.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảnh Hi lấy ra một cây chủy thủ từ trong lòng ngực: “Vịn ta.”
“Hả?” Lâm Diệu Diệu ngẩn ra.
Cảnh Hi nhìn nàng, vỗ vỗ bả vai mình: “Vịn, chờ một chút đừng ngã.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Diệu Diệu ngoan ngoãn mà vịn vào bả vai Tứ thúc, có lẽ là khoảng cách thu hẹp, cái loại cảm giác hãi hùng khiếp vía này nhạt đi, nhưng khuôn mặt Tứ thúc luôn là một khuôn mặt lạnh băng, không nói cười tùy tiện, nàng ít nhiều vẫn có chút sợ hãi.
Bất quá cũng không sợ hãi bao lâu, lá gan liền lớn lên.
Ai bảo Tứ thúc vẫn luôn cắt rễ cây, cũng chưa chú ý tới mình đang đánh giá hắn đấy?
Mọi người đều nói Phó tỷ tỷ đẹp, nhưng nàng cảm thấy, Tứ thúc còn đẹp hơn Phó tỷ tỷ, đặc biệt là bộ dạng lúc Tứ thúc nghiêm túc, rất có lực sát thương.
Lâm Diệu Diệu kìm lòng không được mà đưa tay nhỏ ra, sờ một cái mà nói, Tứ thúc sẽ không phát hiện đúng không?
Phát hiện…… Cũng không có chuyện gì ha?
Nàng là con nít, con nít sờ đông sờ tây, rất bình thường nhỉ?
“Được rồi.” Cảnh Hi thu hồi chủy thủ, kéo chân Lâm Diệu Diệu ra, “Lần sau đừng đi qua phía bên này.”
“Nga.” Lâm Diệu Diệu buông tay dừng ở giữa không trung, không sờ đến, thật tiếc nuối nha, “Đúng rồi, Tứ thúc, sao người lại ở chỗ này?”
Cảnh Hi nói: “Tùy tiện đi một chút, liền đi đến bên này.”
Tùy tiện đi có thể đi từ phủ Tây đến phủ Đông hả? Lâm Diệu Diệu chớp mắt một chút, thầm nghĩ, không phải Tứ thúc đặc biệt tới cứu nàng đi? Nghĩ lại, không có khả năng nha, Tứ thúc cũng không biết nàng bị kẹt trong rễ cây.
Tiểu Bảo quay lưng lại, chột dạ mà vẫy vẫy cái đuôi.
Rất mau, Phó Vọng Thư dẫn theo Bùi Lang cùng Lâm Hoán Chi quay về, bởi vì biết Lâm Diệu Diệu bị kẹt ở rễ của cây đa trăm năm, sợ khó nhổ, đặc biệt đến phòng thợ thủ công gần đó tìm một cái cưa lớn, lúc này mới chậm trễ chút thời gian. Nhưng mà mọi người vô cùng kinh ngạc chính là, khi bọn họ đi tới hiện trường, Lâm Diệu Diệu đã không thấy tung tích.
“Diệu Diệu!” Bùi Lang sốt ruột mà hô lớn.
“Biểu ca, muội ở chỗ này!”
Cách đó không xa truyền đến tiếng của Lâm Diệu Diệu, Bùi Lang chăm chú nhìn, nói: “Ở đình Vọng Mai.”
Một nhóm ba người nhanh chóng đi Vọng Mai đình, Lâm Diệu Diệu vẻ mặt đầy ý cười mà ngồi ở trên ghế đá, nàng còn quá nhỏ, chân không chạm đất, liền cứ như vậy mà đong đưa một chút một chút, nhìn qua, tâm tình không tồi. Mọi người đều cho rằng sẽ nhìn thấy một Lâm Diệu Diệu khóc nhè đấy.
Bùi Lang tiến lên, nâng mắt cá chân mảnh khảnh của nàng lên, quan tâm hỏi: “Không có làm chân bị thương chứ?”
Lâm Diệu Diệu cười lắc đầu: “Không, muội tốt lắm.”
Phó Vọng Thư nhẹ nhàng thở ra, rất nhanh, lại nghi hoặc hỏi: “Muội làm sao ra đây?”
“Là Tứ thúc tới cứu muội!” Lâm Diệu Diệu nói, thoáng nhìn qua cái cưa trên tay Lâm Hoán Chi, cười khúc khích, “Không phải chứ, Đại ca? Huyng còn lấy cưa tới?”
Lâm Hoán Chi đem cái cưa lấy lâu như vậy ném lên trên mặt đất, tức giận nói: “Tứ thúc nào?”
Lâm Diệu Diệu cười nói: “Còn Tứ thúc nào nữa? Phủ Tây Lâm Trường An nha!”
“Là đứa con riêng làm Tổ mẫu cực kì tức giận kia?” Lâm Hoán Chi trợn trắng mắt, “Sao hắn lại chạy đến phủ Đông? Phủ Đông là nơi hắn có thể tới sao?”
Lâm Diệu Diệu nhăn mày nhỏ lại: “Đại ca huynh nói cái gì thế? Tứ thúc sao không thể tới phủ Đông? Ai quy định? Tổ phụ lúc trước để Tứ thúc ở phủ Tây, cũng chưa nói thúc ấy không phải người Lâm gia! Nếu thúc ấy là người Lâm gia, này kia ở Lâm gia thúc ấy liền có thể tùy tiện đi!”
Bùi Lang nhìn về phía phủ Tây, mơ hồ có thể nhìn thấy cái bóng dáng đơn bạc cô tịch kia, hắn ánh mắt thâm sâu.
Lâm Hoán Chi điểm điểm cái trán của Lâm Diệu Diệu: “Nha đầu muội, rốt cuộc thân với ai hả? Hắn không phải là giúp muội hai lần, muội liền quay ra giúp người ngoài, vì hắn mà tức giận với Đại ca?”
Lâm Diệu Diệu đẩy đầu ngón tay đang chọc nàng của hắn ra, nghiêm trang nói: “Huynh không được nói xấu Tứ thúc!”
Lâm Hoán Chi cười: “Nha, thật sự tức giận hả? Ta càng muốn nói, hắn chính là con vợ lẽ, chính là người không thể nổi trội lên đấy, chính là kẻ khiến người chán ghét……”
Lâm Diệu Diệu đập bàn đứng lên: “Lâm Hoán Chi!”
Lâm Hoán Chi hiển nhiên không đoán được Lâm Diệu Diệu sẽ tức giận đến gọi thẳng tên của hắn, hắn ngày thường yêu thích trêu chọc hai tiểu muội muội, Lâm Viện ngoại trừ thích ăn kẹo, không yêu thích cái khác, chọc ghẹo tới không thú vị, Lâm Diệu Diệu tính tình tệ, bối rối, vừa khóc vừa đánh, thú vị cực kỳ. Nhưng mà nghĩ kêu kêu tên hắn, Lâm Diệu Diệu là không dám. Hắn đương nhiên không thể tưởng tượng được Lâm Diệu Diệu trước mắt đã không phải Lâm Diệu Diệu trước đây, chỉ cảm thấy Lâm Trường An thật không phải thứ gì tốt, mới gặp mặt liền lừa muội muội hắn chạy, đáng đánh!
Trong phủ từ trước đến nay không giấu được tin tức, việc Lâm Diệu Diệu được Tứ thúc cứu ra, rất nhanh truyền tới Tri Huy viện, Lão phu nhân trước giờ không thích lão Tứ, nhưng nghĩ đến cháu gái nhỏ lại nhiều lần chịu ân huệ người, vẫn kêu Đông Mai đi phủ Tây một chuyến, mời lão Tứ cùng một chỗ đoàn tụ năm mới.
Bị lão Tứ từ chối.
“Tứ gia nói, hắn đã hẹn bữa ăn cùng bằng hữu, ý tốt người, hắn xin nhận tấm lòng.” Đông Mai bẩm báo đúng sự thật.
Lão phu nhân không nói cái gì nữa.
Màn đêm buông xuống,