Lễ vật năm mới Thôi gia đưa đương nhiên không chỉ mấy hộp phô mai, bọn họ đi biển buôn bán, hàng năm giao tiếp cùng thương đội ngoại quốc nên có không ít đồ vật mới lạ, lấy châu báu cùng hương liệu là chính, còn có một ít thảm và hàng dệt len.
Lâm Diệu Diệu được cho một tấm thảm lông cừu tròn nhỏ màu đỏ, còn ấm áp hơn cái trong phòng lão phu nhân, tiểu chồn tuyết rất thích, thậm chí không dán nàng đòi ôm, cả ngày nằm trên thảm vui mừng.
Rất nhanh, Quách gia cũng đưa tới lễ vật năm mới, Quách gia ở xa, ba tháng trước đã cho người xuất phát, đến Lâm gia đã là nửa đêm, làm cho Quách thị đau lòng hết sức, lôi kéo cháu trai nhà mẹ đẻ quở trách một trận, để hắn về sau không cần phiền toái như vậy, kêu quản sự đưa là được, nếu không thì nhờ một tiêu cục, trời giá rét này, cả người đều đông lạnh hỏng rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quách gia đưa là món ăn thôn quê địa phương, vài loài nấm cùng lá trà.
Kỳ thật mấy thứ này Kinh thành không phải không bán, chỉ là giá cả vô cùng sang quý, nhưng dựa vào tài sản của Lâm gia, cũng không phải mua không nổi, vì sao phải từ xa tặng tới? Chẳng lẽ vì tiết kiệm tiền cho Lâm gia?
Lâm Diệu Diệu hoang mang nhìn mẫu thân.
Diêu thị hơi hơi mỉm cười, vuốt đầu nữ nhi nói: “Con còn nhỏ, không hiểu những cong cong thẳng thẳng trong lối đối nhân xử thế, đây mặc dù là tặng lễ, nhưng đưa không phải là lễ, là tấm lòng. Từ xưa con dâu ở nhà chồng đều là túi trút giận, nhà mẹ đẻ có người đi thăm, ngoại trừ kéo gần quan hệ hai nhà nội ngoại, cũng là thể hiện nhà mình coi trọng nữ nhi, không cho nhà chồng coi thường. Tương lai khi con lớn lên gả chồng, ta cũng muốn chuyển đồ vật từng rương từng rương một sang nhà chồng cho con đấy, có nhà mẹ đẻ chống lưng, cuộc sống của con sẽ tốt hơn.”
Lâm Diệu Diệu ngạc nhiên, khó trách Lâm gia cái gì cũng không thiếu, nhà mẹ đẻ phu nhân Tam phòng vẫn như nước chảy tặng đồ cho Lâm gia, chính là cho nữ nhi thêm thể diện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
”Tổ mẫu không giống như vậy…… Như vậy không phải người tốt, bà gây khó xử cho mọi người sao?” Lâm Diệu Diệu trợn tròn đôi mắt hỏi.
Diêu thị mím môi, cười nói: “Đương nhiên không có, tổ mẫu con là một người rất hiền lành.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cái này đúng nha.
Tổ mẫu luôn đối xử với nàng vô cùng tốt, làm cho nàng nghĩ rằng tổ mẫu đối với ai cũng đều tốt như vậy, bây giờ nghĩ lại, tổ mẫu đối con cháu cực kỳ cực kỳ tốt, đối con dâu…… Có lẽ vẫn bày một chút tính khí mẹ chồng. Nếu không, sao mỗi lần bọn họ ngồi ăn cơm, mẫu thân cùng hai vị bá mẫu đều đứng ở một bên hầu hạ.
Có chút đau lòng mẫu thân, nhưng mà cũng không trách cứ tổ mẫu được, thật mâu thuẫn!
“Vậy…… Chúng ta phải đáp lễ sao?” Lâm Diệu Diệu hỏi.
Diêu thị cười: “Đương nhiên là phải đáp lễ, có tới có lui mới gọi là tình người, một bên cho thì thành bố thí rồi.”
Lâm Diệu Diệu gật gật đầu, đời trước nàng vô cùng phiền khi xử lý những việc này, một chuyện không hiểu liền đi hỏi Bùi Lang, mà mỗi lần như vậy Bùi Lang đều nói loại chuyện nhỏ này nàng không cần tự mình lo liệu, giao cho quản gia là được, dần dần, nàng cũng mặc kệ, tình trạng kinh tế trong nhà như thế nào, nhân mạch như thế nào, hoàn toàn không biết.
“Nếu như…… Gặp phải gia đình không có tiền phải làm sao?” Lâm Diệu Diệu lại hỏi.
Diêu thị nhìn gương sửa sửa tóc mai: “Cái này phải xem là nhà chồng không có tiền, hay là nhà mẹ đẻ không có tiền…… Dù sao trong chuyện hôn nhân, nhất định chú ý đến môn đăng hộ đối, đừng tìm ngưỡng cửa quá cao, e rằng phải chịu khi dễ; cũng đừng tìm bậc cửa quá thấp, sợ gia đình người ta có ý đồ với tiền bạc của con.” Nói xong, như ý thức được mình kéo chuyện này đi xa, nhíu mày, “Ta nói chuyện này với một đứa nhỏ như con để làm gì nhỉ?”
Lâm Diệu Diệu lập tức im bặt.
Hôm sau, Diêu gia cũng cho người đưa lễ vật năm mới tới.
Diêu gia vốn là dòng dõi thư hương trong Kinh thành, tổ tiên trước đây đều là Đại học sĩ, không biết sau này thế nào lại bỏ văn theo võ nhưng không lăn lộn nổi một đường làm quan danh giá, đến thế hệ của Diêu phụ thì mở một cái tiêu cục, làm ăn phát đạt, rất có danh tiếng trên giang hồ.
Hai vị cữu cữu đều là người thô kệch giơ đao