Trong trường, Uông Tư Vũ gặp được Ôn Giản, lịch sự hỏi Hứa Nhiễm có thể về lớp trước không.
Ánh mắt Hứa Nhiễm nhìn Ôn Giản hỏi dò.
Uông Tư Vũ đột nhiên đến tìm làm cô khá bất an, cô khẽ gật đầu, kêu Hứa Nhiễm đi trước.
Uông Tư Vũ vừa đi cùng cô về phía lớp học, vừa nhìn Hứa Nhiễm đi xa, lúc này mới hỏi:
– Người lúc nãy đã nói những gì với em?
Ôn Giản thuật lại cuộc đối thoại vừa rồi cho anh nghe, sau đó lo lắng hỏi anh:
– Người đó có vấn đề à?
– Vẫn chưa phải- Uông Tư Vũ mỉm cười, trấn an cô- Đang lúc nhạy cảm, nên cảnh giác chút thôi.
Thấy trong mắt cô vẫn còn vẻ bất an, liền vỗ vai cô:
– Không sao đâu, yên tâm vào lớp đi, đừng lo lắng vẩn vơ.
Ôn Giản do dự gật đầu.
Hai người đang đứng gần trước cửa lớp, Giang Thừa bên trong đúng lúc nghiêng đầu nhìn thấy, sự xuất hiện của Uông Tư Vũ làm anh nhíu mày, nhìn sang Ôn Giản.
Ôn Giản đang chào tạm biệt Uông Tư Vũ, cẩn thận thu hồi sự bất an trên mặt.
Trong lớp, Lâm Bằng Bằng cũng nhìn thấy họ, liền bất ngờ đi ra, lên tiếng chào hỏi Ôn Giản:
– Giản Giản- Sau đó nhìn Uông Tư Vũ, ngờ ngợ nói- Là Uông Tư Vũ phải không?
Uông Tư Vũ nhìn cô, nhíu mày:.
Truyện Mỹ Thực
– Em là?
Lâm Bằng Bằng thoải mái khoác tay lên vai Ôn Giản:
– Em là bạn học kiêm bạn thời thơ ấu của Giản Giản.
Em biết anh, hồi đó anh là người hay đi theo ba Giản Giản- Cô định nói là tên lưu manh, nhưng cảm thấy không ổn, bèn chữa lại.
Uông Tư Vũ mỉm cười ôn hòa:
– Anh mới biết Giản Giản đây thôi, không biết ba mẹ em ấy là ai.
– Lâm Cảnh Dư, vẫn nhớ chứ?
Ôn Giản kéo tay Lâm Bằng Bằng xuống.
– Em không có ba, chị đừng nhắc đến người đó ở trước mặt em nữa.
Thấy Ôn Giản nghiêm mặt, Lâm Bằng Bằng chưa từng thấy cô giận như vậy, kinh ngạc nhìn cô.
Uông Tư Vũ cũng nhìn Ôn Giản, trong mắt đầy suy tư.
Ôn Giản mím môi nhìn Uông Tư Vũ:
– Em vào lớp đây, cảm ơn anh.
Uông Tư Vũ gật đầu, thấy cô đi xa, lúc này mới nhìn sang Lâm Bằng Bằng vẫn xấu hổ đứng đó, mỉm cười ôn hòa:
– Cái tên này hơi quen, nhưng mà không có ấn tượng lắm.
Lâm Bằng Bằng mỉm cười ngượng ngùng:
– Không nhớ cũng bình thường thôi.
Cô vẫn nhớ trước kia ba Giản Giản thỉnh thoảng về nhà, thì anh ta luôn đi theo sau mông chú ấy, lúc đó anh ta gầy đét, đuổi cũng không đi, cũng không vào trong nhà, chỉ ngồi cạnh bồn hoa trước nhà Giản Giản, đung đưa hai chân, cười đùa tí tởn, rất thích chọc ghẹo Ôn Giản.
Khi đó Lâm Bằng Bằng không biết anh ta là ai, cũng không nhớ kỹ lắm.
Sau này cô theo ba mẹ dọn đến thành phố Tùng, hồi đó nhà nghèo, cô sống ở khu phố cổ, vừa hay có một Uông Tư Vũ nổi danh ở vùng đó, từ nhỏ không thích học hành, mười một mười hai tuổi liền bỏ học đi theo đám xã hội đen vô công rỗi nghề, bảo là muốn lăn lộn giang hồ, làm ba anh ta tức giận, cứ đến buổi tối là cầm roi rượt đánh anh ta từ đầu ngõ đến cuối ngõ, không cần biết là đang ở ngoài đường, cứ bắt được anh là đánh tới tấp, khi đó Uông Tư Vũ bị ba mẹ đánh đến nổi tiếng khắp vùng.
Đây là câu chuyện cô nghe kể từ những người hàng xóm sau khi chuyển đến, lúc cô dọn đến đó sống thì Uông Tư Vũ đã cải tà quy chính, đột ngột như biến thành người khác, không đòi lăn lộn giang hồ nữa, cắt đứt hoàn toàn với đám bạn xấu, quay về trường học lại, còn thi vào trường cảnh sát khiến ai cũng choáng.
Bởi vì vậy, Uông Tư Vũ lại tiếp tục nổi tiếng là hình mẫu có chí hối cải, người lớn đều mang anh ra làm tấm gương tích cực để giáo dục con cái, ngay cả trường cấp hai của họ cũng thường lấy Uông Tư Vũ ra làm ví dụ, khuyên học sinh đừng nên vứt bỏ bản thân.
Ba của Lâm Bằng Bằng cũng hay lấy Uông Tư Vũ ra để dạy dỗ cô:
– Con xem cái thằng du côn hay đi theo ba Giản Giản đó, năm đó còn bị cười là bùn nhão không dính lên tường được, cứ vài ba hôm lại bị ba nó đuổi đánh khắp xóm, thôi học hai năm rồi đi học lại, nó chẳng những thi đậu vào trường trung học phục thuộc Tùng Thành, còn thi đậu vào trường đại học trọng điểm, chẳng lẽ con thua nó sao?
Cũng vì thế mà Lâm Bằng Bằng rất có ấn tượng với Uông Tư Vũ, cũng từng gặp mặt mấy lần nên nhìn một cái liền nhận ra anh, chỉ là Uông Tư Vũ không biết cô.
Tạm biệt Uông Tư Vũ, Lâm Bằng Bằng trở về lớp, lén nhìn Ôn Giản, thấy sắc mặt cô không được tốt lắm, chắc lời nói ban nãy của mình đã đâm trúng chỗ đau của Ôn Giản, từ nhỏ ba của em ấy đã bỏ mặc mẹ con em ấy rồi, không biết đi đâu, em ấy hận ba mình, không muốn nhắc đến ông ta cũng bình thường.
Trong lòng Lâm Bằng Bằng băn khoan, ngập ngừng bước tới nói xin lỗi Ôn Giản.
Ôn Giản không mỉm cười cho qua như mọi khi, cô không trả lời Lâm Bằng Bằng.
Lâm Bằng Bằng ủ