Giang Thừa quay đầu nhìn Hà Thiệu.
Hà Thiệu vò đầu, vẻ mặt rầu rĩ:
– Anh Thừa, bánh ga tô là Giản Giản mua, cậu ấy muốn về nhà sớm nên báo không đến.
Nhưng em nghĩ mọi người hiếm khi họp mặt đông đủ, Giản Giản lại là học sinh mới chuyển đến, có thể chưa quen với tập thể lớp, nên muốn nhân cơ hội này để cậu ấy thân thiết với mọi người hơn.
Hứa Nhiễm chần chờ nhìn hai người họ:
– Vậy có cần đi gọi Giản Giản nữa không?
Hà Thiệu nhìn Giang Thừa, xem ý anh thế nào.
Những người khác cũng nhìn Giang Thừa.
Sắc mặt Giang Thừa như thường nhìn Hứa Nhiễm:
– Mọi người muốn gọi thì gọi, tôi không sao.
Hứa Nhiễm nhìn Hà Thiệu:
– Ừ gọi đi- Hà Thiệu gật đầu.
Hứa Nhiễm đi về lớp, mấy phút sau chạy về thở hổn hển, Ôn Giản không tới cùng, cô có việc đi trước, nhờ Hứa Nhiễm chuyển lời chúc “sinh nhật vui vẻ” tới chủ tiệc.
Hà Thiệu quay đầu nhìn Giang Thừa.
Sắc mặt Giang Thừa vẫn như thường, cầm dao cắt bánh lên, nhanh gọn cắt bánh ra thành mười mấy phần, sau đó nói với mọi người:
– Cảm ơn lời chúc của mọi người, chắc tôi không thể ở lại cùng ăn sinh nhật với mọi người rồi, mọi người cứ tự nhiên nhé- Lại vỗ vai Hà Thiệu- Tối nay phiền cậu rồi, xin lỗi mọi người, vài hôm nữa tôi sẽ mời đi ăn.
Gật đầu chào hỏi xong quay người đi, ra tới cửa, nụ cười nhạt nhẽo tắt hẳn.
Ở cách trường học khoảng hai cây số, Giang Thừa bắt kịp Ôn Giản còn đang đạp xe về nhà.
Giờ tan học cao điểm đông người, nhưng đoạn đường về cư xá của họ lại không đông lắm.
Dưới đèn đường vàng lờ mờ, bóng người nhỏ nhắn đạp xe trên con đường hẹp không mấy rõ ràng.
Giang Thừa đuổi theo.
Lúc xe lặng lẽ đến gần, Ôn Giản giật mình đánh thót, tay cô run lên, cổ xe chệch hướng, được Giang Thừa đưa tay chỉnh ngay ngắn lại.
– Sao anh lại về rồi?- Ôn Giản vừa đạp xe vừa hoang mang hỏi anh- Chẳng phải mọi người đang chúc mừng sinh nhật anh à?
Giang Thừa nhìn cô một cái, không đáp.
Ôn Giản thấy sắc mặt anh không tốt, cũng không dám hỏi thêm.
Đạp một quãng xa, cuối cùng Giang Thừa cũng nhìn qua cô:
– Sao lại bỏ về một mình?
– Tôi không biết mọi người định ăn đến khi nào, sợ về quá muộn sẽ nguy hiểm, nhân lúc tan học đông người cũng yên tâm hơn.
– Cảnh sát đến tìm em hồi chiều là có chuyện gì? Lại gặp phải ai à?
Ôn Giản gật đầu, kể chuyện gặp phải ở tiệm bánh ga tô với anh.
Giang Thừa nhíu mày, không thấy người nọ nên anh khó phán đoán được, nhưng không loại trừ khả năng chỉ thuần túy muốn bắt chuyện với cô.
– Haizzz anh nghĩ giờ có ai theo dõi tôi không?- Ôn Giản nhích xe tới gần anh, thì thầm- Tôi cứ có cảm giác ai đó đang theo dõi mình.
Giang Thừa nhìn cô, đương nhiên rồi, cảnh sát đang bảo vệ em mà.
Ôn Giản thấy anh không nói gì liền cảnh giác hơn, nhỏ giọng:
– Có thật à?
Giang Thừa đẩy đầu xe cô ra ngoài:
– Không có.
Anh chỉ muốn làm Ôn Giản yên tâm, không biết tại sao cô lại tin tưởng phán đoán của anh một cách khó hiểu như thế.
Về đến khu phố, Giang Thừa đánh tay lái rẽ về hướng nhà mình, ngay cả tiếng chào tạm biệt cũng không có.
Ôn Giản chợt nhớ hôm nay là sinh nhật anh, “Ê” một tiếng gọi anh lại.
Giang Thừa dừng xe, chống một chân xuống, quay đầu nhìn cô.
– Sinh nhật vui vẻ nhé anh nhỏ- Khoảng cách không gần không xa, Ôn Giản nhỏ giọng nói.
Giang Thừa nghiêng đầu, lặng lẽ chìa tay về phía cô.
– Gì?- Ôn Giản khó hiểu hỏi.
– Quà sinh nhật đâu?
– Tôi đặt bánh sinh nhật cho anh rồi.
– Tôi đâu có ăn.
– Vậy… vậy…- Ôn Giản nhớ đến chiếc vòng anh giật được hồi chiều- Anh lấy rồi mà.
Giang Thừa khẽ cười:
– Chiếc vòng dính đầy nước miếng mà mang làm quà sinh nhật những hai lần, không thấy ngại à.
Ôn Giản hất hàm:
– Nếu không phải ai kia quăng đi, tôi có thể có được cơ hội thứ hai à.
Giang Thừa: =.=
Thu tay về, giọng nhàn nhạt ném lại câu “cảm ơn”, đạp xe đi mất.
Ôn Giản nhìn theo bóng lưng anh xa dần, chẳng biết sao tâm trạng lại lâng lâng.
Cô mang loại tâm lý này trở về nhà.
Trong nhà không bật đèn, Ôn Giản thấy lạ, nhẹ nhàng mở cửa, nhìn thấy mẹ đang tựa vào vách tường phòng ngủ chính, bóng dáng cao lớn cúi đầu hôn mẹ, là ba cô…
Mặt nóng ran, Ôn Giản xấu hổ lui ra, lặng lẽ đóng cửa lại, lúc này không tiện quấy rầy, một mình đeo ba lô đi dạo xung quanh cư xá.
Cư xá rất rộng, Ôn Giản đi một hồi đi tới đầu kia của khu dân cư.
Tòa nhà của Giang Thừa nằm ở trục đường chính của cư xá, phòng ngủ của anh ở tầng trệt, Ôn Giản đi tới đúng lúc anh đang đứng trước tủ quần áo, đang định lấy đồ đi tắm, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Ôn Giản đang đi lầm lũi bên ngoài, anh gọi một tiếng:
– Ê.
Ôn Giản ngẩng đầu nhìn quanh.
Giang Thừa đi tới trước cửa đổ, kéo soạt cửa ra.
Ôn Giản thấy anh, ngạc nhiên nhíu mày, đi tới.
– Đây là nhà anh à?
– Khuya lắc khuya lơ rồi không về nhà còn đi lung tung làm gì?- Giang Thừa nhìn cô.
– Hóng gió- Ôn Giản ngước đầu cẩn thận quan sát phòng anh- Tối nay người nhà không chúc mừng sinh nhật anh à?
– Lớn già đầu rồi còn chúc mừng sinh nhật gì chứ.
– Người ta một trăm tuổi còn tổ chức mừng