Uông Tư Vũ đến tìm Ôn Giản chẳng có chuyện gì, chỉ muốn hỏi han tình hình thi cử và trạng thái tâm lý của cô.
Thời gian này anh hẹn cô đa phần đều vì chuyện học hành, giống như một người anh trai.
Xem ra quả thực lại xuất hiện một người đến báo ơn rồi, sợ cô bị vụ án mạng kia ảnh hưởng, thời gian rảnh rỗi liền đến quan tâm trạng thái chuẩn bị bài vở của cô, sau đó đưa ra lời khuyên dựa trên kinh nghiệm là người từng trải.
Thật ra Ôn Giản khá tự tin với kỳ thi đại học, cô đã chuẩn bị đầy đủ cộng thêm tu luyện đại pháp của Giang Thừa, tình trạng của cô rất tốt, cô duy trì trạng thái cực tốt này đến cuối học kỳ một và phát huy không tồi, 702 điểm, may mắn cao hơn lời khoác lác của cô.
Cùng ngày đi nhận kết quả thi, đúng lúc Giang Thừa cũng ở đó, anh đến văn phòng chủ nhiệm lấy bảng điểm.
Ôn Giản không biết Giang Thừa thi được bao nhiêu điểm, thấy anh lấy bảng điểm ra xem, lòng hiếu kỳ trỗi dậy, cô rướn cổ liếc trộm nhưng chẳng kịp nhìn thấy gì, Giang Thừa xem lướt qua rồi gập bảng điểm lại, cô không kịp rụt cổ về, bị Giang Thừa bắt gặp, sau đó anh tỉnh bơ hỏi:
– Chuyện gì?
– Không có gì- Ôn Giản vội vàng lắc đầu.
– Được 700 điểm không?- Giang Thừa xòe tay ra.
– Hơn chứ- Ôn Giản gật đầu, đưa bảng điểm của mình cho anh.
Giang Thừa xem xong liền trả lại:
– Không tồi.
– Anh được bao nhiêu điểm?.
truyen bac chien
– Hơn 600 thôi- Giang Thừa đáp, quay người ra cửa.
Mãi đến khi bắt đầu học kỳ hai, Ôn Giản mới phát hiện hơn 600 điểm mà Giang Thừa nói chính là 698 điểm, đứng thứ hai trong lớp.
Lúc giáo viên chủ nhiệm đứng lên công bố kết quả thi, Ôn Giản lén lút quay xuống nhìn Giang Thừa.
Khoảng cách quá xa, cô không thấy rõ sắc mặt anh, chỉ ít hơn cô 4 điểm nên cô có cảm giác được người ta nhường, thực lực của anh luôn cao hơn cô mà.
Khen ngợi xong là đến lúc chuyển chỗ ngồi.
Cô giáo không quên quy định mình đặt ra trước kỳ thi, căn cứ thành tích học tập sẽ được tự do lựa chọn chỗ ngồi và bạn cùng bàn.
Vừa dứt lời, cả lớp ồn ào lên, ai nấy đều đang tự thương lượng với bạn cùng bàn và chọn chỗ ngồi.
Ôn Giản đứng nhất lớp với kết quả vượt qua mong đợi, nên cô được lựa chọn đầu tiên, lớp đang ồn ào chợt yên tĩnh hẳn, tất cả bạn học và cô giáo đồng loạt nhìn về phía cô, hỏi cô chọn chỗ nào.
Ôn Giản nắm tay Hứa Nhiễm:
– Em muốn ngồi cùng bàn với bạn Hứa Nhiễm, ở…- Cô quay đầu chỉ vào bàn thứ hai từ phía cuối đếm lên của tổ hai- Chỗ đó ạ.
Đó là chỗ ngồi khi cô mới chuyển trường đến, chỗ yên tĩnh lại gần cửa sổ, tầm nhìn khá tốt.
Ôn Giản thích ngồi gần cửa sổ, bàn trước bàn sau bàn bên cạnh cùng vách tường sẽ hình thành thế tam giác, đặc biệt có cảm giác an toàn, hết tiết còn có thể ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, bầu không khí và góc nhìn đều tốt.
Ở học kỳ hai trên cơ bản là tự học và liên tục tổ chức kiểm tra, mô phỏng thi thử, không ảnh hưởng đến việc học, nhưng chỗ ngồi đó lại hơi xa “mặt trời”, cô vừa nói xong, cô giáo chủ nhiệm kinh ngạc một lúc, sau đó khuyên cô:
– Chỗ đó hơi xa bảng, em nhìn rõ bảng chứ?
Ôn Giản gật đầu, thị lực của cô luôn rất tốt mà.
Cô giáo hơi khó xử, cô nghĩ chỉ có học sinh yếu thành tích kém mới chọn chỗ ngồi “xa mặt trời” như thế, ngồi ở cuối thì làm gì giáo viên cũng không thấy, khá an toàn.
Ôn Giản lần này chuyển xuống đó, cô lo cách xa bục giảng thì Ôn Giản sẽ lơ là học tập, nhưng quy định do cô đặt ra, không thể không đồng ý, vừa cầm bút lên đánh dấu chỗ ngồi vừa suy nghĩ hết tiết sẽ tìm Ôn Giản nói chuyện, khuyên cô đổi chỗ khác.
Ghi xong, cô giáo nhìn về phía Giang Thừa.
Giang Thừa chọn Hà Thiệu, rồi chỉ tay vào bàn cuối cùng của tổ:
– Dạ ngồi ở đó đi.
Cô chủ nhiệm hết nói nổi, gác bút, ngước lên nhìn hai học sinh giỏi của mình:
– Chỗ đó thơm lắm à, sao các em cứ thích chen chúc ở đó vậy?
Cả lớp cười vang, Lâm Bằng Bằng giơ tay lên:
– Thưa cô, em cũng muốn chọn góc cuối, đi theo học sinh giỏi sẽ có cảm giác an toàn ạ.
Cô ấy chọn bàn cuối của tổ ba, ngồi bên cạnh bàn của Ôn Giản.
Chỗ ngồi còn lại duy nhất để tiếp cận học sinh giỏi chỉ còn bàn phía trước Ôn Giản, lại được La Văn Cảnh xếp thứ tư chọn mất, vị trí trước mặt Lâm Bằng Bằng cũng bị hạng năm chọn đi, cả lớp chọn xong chỗ ngồi, học sinh giỏi của lớp toàn tập trung ở cuối lớp, làm cô giáo chủ nhiệm tức đến nỗi suýt nữa bố trí lại chỗ ngồi.
Tiết sau chuyển chỗ ngồi mới, Ôn Giản vừa ngồi xuống, Hà Thiệu đã kéo lưng ghế cô, cười khì nói:
– Tứ giác sắt đã trở lại.
Ôn Giản mỉm cười không đáp, cô có cảm giác khó tả vì Giang Thừa cũng lựa chọn quay về góc này.
Chỗ ngồi lần này hơi khác so với lần trước, trước kia Giang Thừa ngồi cạnh cửa sổ, cô ngồi cạnh đường đi, hai chỗ ngồi chéo nhau, cảm giác không quá mãnh liệt.
Nhưng lần này cô lại ngồi sát cửa sổ, sau lưng cô là Giang Thừa, cảm giác thật khác lạ, luôn cảm thấy như có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào gáy mình, khiến cô không quen, may mắn là khi cô quay đầu không cần lo lắng chạm phải ánh mắt của anh.
Hà Thiệu vẫn thích kéo lưng ghế của cô, lúc cô quay xuống không cần lo