Ôn Giản cũng chẳng biết tại sao bản thân lại đột nhiên muốn hẹn Giang Thừa mừng sinh nhật cùng, chắc nhất thời bị hư não rồi.
Sau khi tỉnh táo lại, cô thấy xấu hổ và căng thẳng, suốt giờ tự học buổi tối cô đều suy nghĩ phải trải qua thế nào.
Sinh nhật mọi năm, gia đình đều tổ chức cho cô, không quá phô trương, chỉ là bữa tối phong phú hơn, thêm chiếc bánh sinh nhật, cả nhà cùng nhau chúc mừng.
Ôn Giản nghĩ tới việc mời Giang Thừa tới nhà cùng ăn sinh nhật, phòng ốc phải dọn dẹp sạch sẽ trước, bánh trái không nên quá sơ sài, đây là lần đầu tiên cô mời bạn đến nhà mừng sinh nhật mà.
Nghĩ vậy cô liền có chút đứng ngồi không yên, hồi chiều về nhà chưa nghĩ ra phải tổ chức thế nào, nên chưa nói với mẹ là cô mời anh nhỏ đến nhà ăn sinh nhật, cũng không yên tâm để một mình mẹ chuẩn bị, sợ chuẩn bị không kịp, bởi vậy sau khi cân nhắc một hồi, Ôn Giản lén tìm giáo viên xin về sớm nửa tiếng, sau khi đến cổng cư xá mới nhắn tin báo với Giang Thừa là cô đã về nhà trước rồi.
Trong nhà không bật đèn.
Sắp đến cửa nhà, Ôn Giản phát hiện trong nhà tối đen như mực, lòng cô hoang mang, lúc định vào nhà liền nhìn thấy mẹ cô mở cửa đi ra.
Ôn Giản gọi bà một tiếng, Ôn Tư Bình không nghe thấy, vừa khóa cửa liền xoay người đi ngay, tay xách theo túi, tóc để xõa, đi rất vội vàng, không đi cửa chính mà đi ra từ cửa hông.
Ôn Giản thấy lạ, bận tâm nên đi theo mẹ.
Ôn Tư Bình đi rất nhanh, băng qua đường, đi về phía thôn Thành Trung ở gần đó.
Lúc sang đường bà ngó quanh quất, bộ dạng rất cẩn trọng.
Ôn Tư Bình thế này làm Ôn Giản thấy bất an, cô âm thầm đi theo đến thôn Thành Trung, băng qua ngõ hẻm hẹp dài, dừng lại trước một căn nhà không quá bắt mắt.
Ôn Tư Bình gõ cửa, cửa mở hé ra một khe nhỏ.
Ôn Giản nhìn thấy Uông Tư Vũ mở cửa.
Uông Tư Vũ đang định kéo Ôn Tư Bình vào trong nhà liền nhìn thấy Ôn Giản, động tác hơi khựng lại, cảnh giác nhìn ra đằng sau cô, xác định không có ai đi theo mới đi ra chỗ cô, kéo cô vào trong nhà.
Cánh cửa đóng lại, Ôn Giản nhìn thấy Lâm Cảnh Dư nằm trên chỏng tre, nửa thân người bị máu thấm ướt.
– Ba ơi- Ôn Giản nghẹn ngào gọi ông, hốc mắt ươn ướt.
– Ba không sao, đừng lo- Lâm Cảnh Dư mỉm cười với cô.
Ôn Tư Bình giúp ông cởi nửa bên áo ra để xử lý vết thương.
Ôn Giản thấy vai trái ông trúng đạn, không kiềm được nước mắt, càng chảy dữ dội hơn.
Lâm Cảnh Dư vươn tay về phía cô, lúc cô tới gần liền kéo cô ngồi xuống, an ủi cô không sao đâu.
Ôn Giản gật đầu, cố gắng không khóc.
– Sinh nhật vui vẻ nha con gái- Lâm Cảnh Dư vuốt tóc cô- Tối nay chắc ba không về nhà mừng sinh nhật con được rồi.
– Không sao đâu ba- Ôn Giản lắc đầu, liếc nhìn vết thương của ông, hỏi- Nghiêm trọng không ba?
– Không sao- Lâm Cảnh Dư mỉm cười lắc đầu- Con đừng lo lắng.
Cánh cửa truyền ra tiếng gõ cộc cộc, là ám hiệu, nghe rất có tiết tấu.
Ôn Giản thấy Lâm Cảnh Dư ngước lên nhìn Uông Tư Vũ, sau đó Uông Tư Vũ ra mở cửa.
Có hai người bước vào, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi với khuôn mặt nghiêm nghị, một cô gái còn khá trẻ mang theo thùng thuốc.
Người đàn ông nọ nhìn Ôn Giản, sự sắc bén lạnh lùng trong mắt khiến Ôn Giản bất giác rúm người lại.
Lâm Cảnh Dư nhìn Uông Tư Vũ:
– Tư Vũ, cậu đưa Giản Giản về nhà đi.
Ôn Giản không muốn về, cô không yên tâm.
Lâm Cảnh Dư mỉm cười với cô:
– Ba không sao đâu, nghe lời, về nhà nghỉ đi con.
Ôn Tư Bình cũng nhìn cô, hiền hòa mỉm cười với cô:
– Giản Giản về trước đi con.
Ôn Giản do dự gật đầu.
Uông Tư Vũ đưa cô về nhà, trên đường không nói gì, Ôn Giản cũng không dám hỏi gì.
– Không có gì đâu, em đừng lo- Lúc về đến cổng cư xá, Uông Tư Vũ mới mỉm cười an ủi cô một câu.
Ôn Giản mỉm cười gượng gạo:
– Cảm ơn anh.
– Nhà em ở đâu?- Uông Tư Vũ hỏi- Anh đưa em về.
Ôn Giản cảm thấy, người có thể làm ba cô tin tưởng nhất định là người cô không cần tốn công đề phòng, cho nên cô chỉ đường về nhà mình.
Uông Tư Vũ đưa cô đi, đi một hồi, bước chân hai người đều chậm rãi ngừng lại.
Trước cửa nhà Ôn Giản, không biết Giang Thừa đứng chờ ở đó từ khi nào, vẫn ngồi y nguyên trên xe đạp, một chân chống