CHƯƠNG 61
Hiền phi nghe tin Hạ Mẫn được tha lỗi vui mừng vô cùng. Cả những tin tức khác nàng cũng không để tâm, chỉ nóng lòng muốn qua coi xem hắn thế nào. Đang lúc lao đến Hạ Chi cung thì nàng đột nhiên đi qua Hà Kỉ cung, bị mùi hương nơi này níu chân.
“Hồng nhi, hoa này là gì mà thơm vậy?” Hiền phi tò mò chạy lại.
Hồng Nhi giật mình cúi xuống hành lễ. “Tham kiến Hiền phi nương nương.”
“Bình thân, mau nói ta một chút.” Nàng thật nóng lòng. Nghĩ thầm trong bụng rằng Hạ Mẫn sẽ rất thích mùi hương này đây.
Hồng Nhi có vẻ bối rối không muốn nói.
Hiền phi nắm tay nàng, ánh mắt có chút khẩn cầu.
“Bẩm nương nương…”
Hiền phi nhanh tay rút xuống một cái trâm cài tóc, đặt vào tay nàng khẽ gật đầu.
Nàng ngó trước sau một hồi, nghiêng đầu nói thầm với Hiền phi cái gì đó. Nghe xong, Hiền phi hết mực vui mừng rời đi, còn phân phó Tiểu Huỳnh đi đâu đó. Đợi ướp hương xong, nàng sẽ đến thăm Hạ Mẫn.
Hai người cứ như vậy rời đi, không để ý phía sau, Hồng nhi nhìn cây trâm, môi vẻ ra điệu cườii.
Hiền phi cho Tiểu Huỳnh đi thu thập hoa, rồi ướp cho đến khi cả y phục đều thơm nức mới rời đi.
——
“Bẩm Thần phi nương nương, Hiền phi nương nương đến.”
Hạ Mẫn thu hồi đống kim chỉ trong tay, chống thắt lưng đứng dậy. “Cho vào.”
“Thần phi!” Hiền phi xách đến một thực hạp nho nhỏ. “Ta làm chút đồ ăn.”
“Ân?” Hạ Mẫn nhíu mày. “Lần nào nàng qua cũng mang theo đồ ăn. Thật ngại quá.”
Hiền phi lắc lắc đầu. “Ta cũng muốn làm cho ngươi chút gì đó.” Để bù đắp lỗi lầm mà mình cùng cha đã gây ra.
Hiền phi đưa hắn một miếng bánh. “Nghe nói ngươi mang thai.”
“Khụ.” Nghe câu này từ miệng một nữ nhân, hắn quả thực nhịn không được giật mình mà sặc trà.
Nàng dịu dàng vuốt lưng hắn. “Ta… xin lỗi.”
“Ân, không sao.” Hạ Mẫn đỏ mặt, hành động có chút mất tự nhiên. “Y phục nàng… hôm nay thật thơm.”
“Ngươi thích không?” Nàng đắc ý cười vang.
“Đương nhiên rồi.”
“Mau, ăn đi không nguội. Nàng đặt chiếc bánh nho nhỏ vào tay hắn. Hồi hộp theo dõi nhất cử nhất động trên khuôn mặt hắn.
“Ân, ngon.”
“Vậy mai ta lại đến.”
—–
Kỉ Hàn mơ màng tỉnh dậy. Thấy nơi này quả thực không phải là phòng của mình. Trần nhà cũng khác xa. Hắn đập mạnh mấy phát vào đầu. Đầu hắn quả thực đau như búa bổ, thần trí mơ hồ, thân thể rã rời như vừa vớt từ dưới nước lên. Hắn cựa người, cảm giác có gì đó không đúng thật không đúng bèn nâng chăn lên một chút. Bên dưới, toàn thân hắn xích loã, trên đùi non còn để lại một dòng dịch trắng ngà. Là ai? Là ai? Hắn vò đầu, cảm giác mình sắp phát điên đến nơi. Nhớ đến những trận mây mưa tối qua mà không khỏi cảm thấy hổ thẹn, chính mình nhổm lên nhặt lại y phục, thay đồ, nhanh chóng rời khỏi đây một chút.
—–
“Lâm phu tử.” Hàn Minh gào thật lớn gọi hồn người kia quay về.
“Ân?” Y giật mình quay ra nhìn nó.
“Phu tử rốt cuộc là có dạy hay không?” Nó phồng má. Bao nhiêu hôm mới có một hôm nó ngoan ngoãn ở lại học thì phu tử của nó cứ như người mất hồn. Hỏi nó không phát hoả làm sao được.
“Có… Đọc tiếp nào.”
Nó nhìn người kia, đập mạnh quyển sách xuống bàn cao giọng thông báo. “Ta đi chơi đây.”
“Khoan!” Y chưa kịp nói gì cái bóng nhỏ đã chạy đi mất. Lại thấy chính mình không có tâm tư dạy học nên cũng không đi tìm nó về.
—–
“A!” Hạ Mẫn bật dậy, trên trán lấn tấm mồ hôi.
“Sao vậy?” Hàn Băng bên cạnh lo lắng hỏi.
Hắn thất thần một lúc, rồi mới lắc đầu đáp qua loa. “Không… Chỉ là… giật mình.”
Hàn Băng nhíu mày, động đến hắn một thân đầy mồ hôi không khỏi lo lắng. Mới đầu xuân, không đến mức nóng như vậy chứ. Y giúp hắn lau qua cơ thể, thay bộ y phục mới. Từ lúc rời lãnh cung về đây đã một tháng, Hạ Mẫn có dấu hiệu xuống sức nghiêm