CHƯƠNG 62
Hàn Băng đang thảo luận cùng các triều thần thì thấy Hàn Minh xuất hiện trước cửa, khuôn mặt non nớt còn thấm đẫm lệ. Dù y rất muốn nhưng vẫn phải cùng các đại thần bàn bạc, để mặc nó đứng ngoài.
—–
“A! Hô…” Hạ Mẫn nắm chặt chăn phía dưới đau đớn không nói lên lời. “Triệu… Triệu thái y… không phải… là… là… ta sắp… sinh… chứ?”
Lão chậm rãi quan sát hạ thân, không một lời đáp lại. Theo những dấu hiệu này đây, quả thực hắn sắp sinh. Nhưng hài tử vẫn còn ở trên cao chưa xuống dưới, ắt hẳn sẽ tốn nhiều thời gian nữa. Lão xoa xoa bụng Hạ Mẫn, trấn an hắn. “Bình tĩnh.”
—–
Hàn Băng thực muốn chạy ra cùng hài tử. Nhưng chuyện này thực quan trọng. Hắn không thể gác lại được. Thiên! Tình huống này là gì đây?
——
Hạ Mẫn miệng không ngừng rên rỉ thành tiếng, Triệu thái y bên dưới một thân mồ hôi lạnh. Hài tử vừa rồi quẫy đạp dữ dội, nay một chút động tĩnh cũng không có. Này là như thế nào đây?
Hạ Mẫn toàn thân mồ hôi, mặt đau đớn nhăn thành một đoàn. Lần này so với lần sinh trước có phần đau đớn gấp vạn. Thân thể hắn chẳng nhẽ đã thoái hoá đến mức vậy sao? Hắn cố nén đau đớn, tâm tư một mực lo lắng cho hài tử. Nghe nói sinh non hài tử sẽ rất yếu ớt. Lại còn thêm những biểu hiện gần đây không khỏi nóng lòng. Không được, hắn không thể sinh được.
—–
Cuối cùng cũng xong. Hàn Băng đi ra cửa, ôm lấy hài tử. “Chiêu nhi ngoan, đến đây làm gì vậy?”
Cái mũi nhỏ của nó khẽ khịt khịt, nước mắt lại tuôn không ngừng. “Ô… Ô… Phụ thân…”
“Phụ thân làm sao?” Y thật nóng lòng muốn chết, hắn đang mang thai như vậy, liệu có chuyện gì xảy ra không?
“Ô…” Hàn Minh khóc nấc lên, lại càng làm y thêm nóng lòng. Không kiên nhẫn nổi nữa, y bế bổng nó lên, lao như điên về phía Hạ Chi cung. Lòng y quả thực nóng như lửa đốt. Hài tử khóc lớn như vậy chắc cũng không phải điềm lành.
Đến Hạ Chi cung hắn bị một màn trước mắt dọa sợ hãi. Cung nữ hết thảy đều đứng ngoài, người cắt bố vải, người bưng nước ấm truyền vào trong. Ai nấy đều có vẻ lo sợ. Cửa cung lại đóng chặt, thỉnh thoảng mới truyền ra ngoài một số tiếng rên rỉ đứt đoạn. Y thả Hàn Minh xuống, chân đạp cửa vào bên trong.
“Hoàng thượng, tuyệt đối không được.” Lý công công cùng Tiểu An tử hớt hải chạy theo chắn trước y.
“Cút tất cho trẫm.” Y gầm gừ đẩy mấy người kia. Hạ Mẫn có vẻ đau đớn như vậy, y phải ở bên.
Hai người họ vẫn thà sống chết chặn đường y.
Bỗng sau bình phong truyền đến tiếng Hạ Mẫn. “Không! A—”
“Hạ Mẫn!” Y cảm giác như máu trong cơ thể đang sôi sùng sục, một lần đẩy hai người kia ngã dúi xuống. Y lao vào sau bình phong, đờ người một lúc lâu nhìn cảnh trước mắt. Hạ Mẫn đang dựa vào giường, một tay vịn chặt vào thành, một tay đỡ lấy bụng như đang trốn tránh gì đó. Hạ thân chùm một chiếc chăn qua loa, phía dưới ga giường ẩm ướt, kèm theo vài vệt máu đỏ sẫm. Cả người hắn ướt đẫm mồ hôi, mặt tái nhợt chỉ còn nổi bật bờ môi dướm máu. Hắn đang rất đau đớn, cả người đã muốn kiệt sức.
Triệu thái y quỳ bên dưới, đưa tay đầy máu đến muốn kéo hắn lại.
“Không!” Y lao lại ôm lấy Hạ Mẫn, chắn giữa hai người. Y ôm toàn thân kia mà cũng bất giác run rẩy. “Hạ Mẫn, có… có ta… không… không cần sợ.”
Hắn tóm lấy cổ tay y, do đau đớn ở bụng mà vô tình xiết thêm vài lực. Y cũng khiếp người vì đau. Hắn thở hổn hển. “Hàn Băng… hô hô… phải cứu… ách… con chúng ta.”
Hàn Băng chấm mồ hôi chảy thật nhiều trên trán hắn. “Ngươi, yên tâm, hài tử nhất định không sao.”
Triệu thái y lo lắng vô cùng. “Thần phi, thế tử phải ra đời.”
Hắn nhìn Hàn Băng ánh mắt khẩn cầu, thần thái có chút mơ hồ. Hắn ra sức lắc đầu. “Không,… ta không sinh. Hài tử…