Editor: Thanh Việt
Kho báu, ở trong lòng người bình thường sẽ là dạng gì? Đầu tiên là tàng bảo đồ, sau đó đi đến núi sâu rừng già của nơi nào đó, lại sau đó đối mặt với một đống cơ quan bẫy rập, sau cùng muôn trùng khó khăn mới có thể tìm được chí bảo thế nhân tha thiết ước mơ tới.
Chỉ là, trong tay Kim Phong Hoa không có tàng bảo đồ, trước mặt hắn bây giờ có ba món đồ, chiếc lược cũ có đoạn răng bị cắt kỳ quặc, một quyển sách ca dao Phong quốc cũ không có bìa, trang sách cũng đã ố vàng, một thứ hình như là món đồ chơi xếp gỗ của tiểu hài tử hai ba tuổi. Ba loại đồ này thoạt nhìn một chút liên quan cũng không có, nhưng hắn từ chỗ Tưởng thị biết được đồ vật có ba loại này. Lược hắn không cần nghĩ nhiều, có thể khẳng định là đồ thật, ca dao Phong quốc trong đại phòng cũng chỉ có một quyển, còn được Trương lão phu nhân bảo quản nghiêm mật, duy độc món đồ chơi này thì Kim Phong Hoa không chắc lắm, đến khi nhìn thấy phía sau món đồ chơi xếp gỗ đó có khắc một bài nhạc thiếu nhi của Phong quốc hắn mới tin tưởng, đây chính là đồ vật hắn muốn tìm.
Cầm lấy quyển sách kia, thoáng lật ra xem một chút, đây không phải là ca dao đang lưu hành ở Phong quốc, tuy rằng hiện tại ca dao Phong quốc được bán bên ngoài cũng có khuê oán linh tinh, nhưng ca dao cũng không miêu tả non sông Phong quốc. Hiển nhiên, ca dao này có khuê oán, có ngọt ngào, cũng có thú vui điền viên, càng miêu tả Phong quốc nhiều hơn, thậm chí còn mang theo nỗi nhớ nhà nồng đậm. Kim Phong Hoa cũng phái người tra qua, mấy câu ca dao này chưa bao giờ phát ra bên ngoài, đến nỗi tác giả của ca dao là ai, trên sách cũng không có ghi rõ, chỉ nhìn nét chữ mà đoán thì Kim Phong Hoa chưa thần thánh đến thế. Nhưng, thông qua ca dao hiểu về tác giả, Kim Phong Hoa đoán rằng tác giả của quyển ca dao này chắc chắn là người Phong quốc, thậm chí có khả năng là một nữ nhân.
Lăn lộn một hồi, hắn cũng không thể nhìn ra mối liên hệ của ba loại đồ vật này, nhưng bởi vì hoài nghi tác giả là nữ nhân, hơn nữa sự quái dị của răng lược bị gãy là do Tiên Y phát hiện, hắn không chút do dự tìm Tiên Y tới, cùng hắn suy nghĩ sự huyền bí trong đó.
Tiên Y nghe xong cảm thấy sự việc này thật huyền ảo, kiếp trước kiếp này nàng cùng lắm chỉ là một nhân vật nhỏ, vốn gả cho một nam nhân sâu không lường được đã giống như cái bánh nhân thịt rớt từ trên trời xuống, lại không nghĩ rằng nàng còn may mắn được tham dự hoạt động tìm kho báu gì đó. Không phải là nàng có hứng thú với bảo tàng, đối với nàng mà nói tiền đủ xài là được, ở thời đại này nàng cũng không theo đuổi vật chất, phòng ở đủ lớn, xe ngựa tốt cũng chỉ là xe, không có khả năng biến thành siêu xe, lại không có sản phẩm điện tử, lại không thể ra ngoài du lịch, cho dù là mua trang sức gì đó, cũng không định gia nhập vào nhóm khoe của, cho nên nàng để ý đến thái độ của Kim Phong Hoa đối với nàng hơn.
Khoảng thời gian nàng lớn lên ở cổ đại có tư tưởng nam chủ ngoại, nữ chủ nội, tuyệt đối không phải chỉ là một câu nói suông, nếu không phải là thật cần thiết, rất ít trượng phu nguyện ý chia sẻ nội dung công việc của mình đối với thê tử, càng miễn bàn đến chuyện bí mật ngầm, phần lớn nữ nhân trong lòng nam nhân đơn giản chỉ có ba tác dụng: quản chuyện nhà, hầu ngủ, sinh con. Nhưng nếu là Kim Phong Hoa, Tiên Y tin tưởng, chỉ cần nàng nguyện ý hỏi, Kim Phong Hoa tuyệt đối sẽ nguyện ý đáp, tỉ như Tưởng thị, tỉ như Đại Hoàng tử… Kim Phong Hoa không phải là người lời yêu đặt trong miệng, nhưng lại là người trong bất tri bất giác, đem sự ngọt ngào làm thành hành động, hắn đối với Tiên Y vẫn luôn trung thành cùng cố chấp.
“Phu quân muốn bảo tàng này?” Tiên Y cũng không hỏi mấy thứ này từ nơi nào tới, cho dù Kim Phong Hoa không nói dối nàng, nàng cũng hiểu không nên làm Kim Phong Hoa khó xử, có đôi khi, biết ít ngược lại sẽ hạnh phúc hơn.
“Bên trong có đồ quan trọng.” Kim Phong Hoa cũng vì Tiên Y hiểu chuyện như thế nên mới có thể càng thêm lưu luyến rời khỏi nàng, nàng hỏi hắn sẽ nói, nhưng có đôi khi dò hỏi tới cùng lại không phải một chuyện tốt.
Đầu tiên Tiên Y lướt qua quyển ca dao, xem chữ viết trên món đồ chơi và lược, chữ không phải cùng một người khắc, nhưng nàng cứ cảm thấy ở đây lộ ra hương vị rất tương tự, cũng không biết có phải nàng mẫn cảm hay không, nàng cảm thấy ba món đồ này có chữ viết đều là cùng một người, là một nữ nhân.
Kim Phong Hoa cũng rất tán đồng, hắn tu dưỡng văn học nhiều hơn Tiên Y, hơn nữa văn phong phía trên cũng không hề đặc biệt che dấu, rất dễ dàng có thể nhìn ra là từ tay một người, “Món đồ chơi này rất rõ ràng là không phải đạo cụ gì đó, hẳn là món đồ trẻ con hay chơi, góc ngoài có hơi giống như bị va vào vật nặng, nhưng bề mặt rất mượt mà, ngay từ đầu hẳn người chế tác rất dụng tâm mài giũa, sau đó có người thường xuyên sử dụng.”
Tiên Y nhìn bộ xếp gỗ, tổng cộng có chín khối, rất giống trò chơi xếp hình của kiếp trước, phía trên không biết dùng cái gì để mài, chỉ là thời gian có hơi lâu rồi, có một số chỗ đã bắt đầu phai màu.
“Lược hẳn là nữ tử đó thường dùng, ca dao cũng là nữ tử đó thường đọc, như vậy rất có khả năng món đồ chơi này cũng là hài tử của nữ tử đó sử dụng.” Tiên Y nhìn ca dao trên chiếc lược nói.
Kim Phong Hoa gật gật đầu, bất giác liên tưởng, một nữ tử Phong quốc gả đến nước khác, còn sinh một đứa con, chỉ là trượng phu hình như vẫn luôn không về nhà, làm nữ tử này vừa buồn khổ vừa tịnh mịch, nhưng nàng yêu thương con lại không thiếu một phân một hào nào, nàng nhớ quê nhà, yêu thương trượng phu, lại bảo vệ nhi tử. Nữ nhân này rốt cuộc muốn nói cho bọn họ cái gì đây? Lại trở về suy nghĩ ban đầu, nhiều năm trước Phái quốc bắt được một đám quý tộc Xuy quốc, sau đó đưa đến kinh thành rồi xử tử, lúc trước đám người đó đã từng ở khu tằng tổ phụ quản, nói cách khác bọn họ có tiếp xúc với tằng tổ phụ, mới có thể để lại ba loại đồ vật này, như vậy đám người đó có thể có nữ nhân hay không, hơn nữa còn có hài tử? Đám quý tộc đó có quan hệ