Editor: Thanh Việt
Hoàng đế có tôn tử nghĩa là gì? Tức là đã có đời thứ ba, lại còn là con vợ cả, tuy rằng sinh non sức khoẻ có chút không tốt, nhưng sau này rất khó nói có thể chăm sóc tốt lên được hay không. Hoàng đế không tiếc hạ mình tự tới phủ Tứ Hoàng tử một chuyến, nhìn thử tôn tử của mình xem thế nào. Vinh dự này chẳng những làm nữ nhân hoàng gia trong cung ngoài cung ghen tị đỏ mắt, cũng làm Đại Hoàng tử lạnh mặt, ở trong thư phòng một đêm không ngủ. Đây là vết thương trong lòng hắn, cho dù Đại Hoàng tử mạnh hơn Tứ Hoàng tử một trăm lần, nhưng không có nhi tử, bất luận là ở trước mặt triều thần, hay là ở trước mặt lão cha hắn đều phải lùi lại nhường một tấc, không có gì bù vào được. Trong lúc này nhất thời nhân tâm bắt đầu dịch chuyển, không ít người nương việc ăn mừng Tứ Hoàng tử phi có con, ngầm đánh chủ ý đầu quân vào.
Nhưng mà trong không khí vui mừng ấy, Vưu Xuân Sinh lại bất giác lo lắng. Có nhi tử đương nhiên là hắn cũng rất cao hứng, dù sao hắn cũng chỉ có mấy thứ nữ trong phủ, có nhi tử mới tính là hắn đã có đời sau. Thế nhưng hắn vốn chỉ muốn con trai như người bình thường mà thôi, chẳng còn tâm tư gì khác, còn đám người trong triều đình lại lấy cớ để kết bè kết đảng, ngay cả đại hoàng huynh mà hắn cực kì kiêng kị, chỉ sợ lúc này lại càng thêm không yên tâm với hắn.
“Nhi tử chúng ta yếu ớt, sức khỏe không tốt, sau này ít dẫn nó đi ra ngoài đi.” Vưu Xuân Sinh thở dài, ôm lấy thê tử nói.
Tứ Vương phi sao lại không rõ, nàng cũng không hiếm lạ vị trí Hoàng hậu kia, từ khi trượng phu dẫn nàng ra ngoài du ngoạn, một năm này trôi qua cực kì vui vẻ, chẳng những né được những quy tắc xã giao trong cung, mà tình cảm với trượng phu lại càng thêm hoà hợp. Nàng không phải kẻ ngốc, Hoàng thượng chỉ có một nhi tử sinh cho ông một tôn tử, sau này nếu có chuyện gì không tốt, trượng phu và nhi tử của nàng sẽ trở thành tấm bia cho mọi người chỉ trích, chỉ sợ nàng còn chưa trở thành Hoàng hậu đã trở thành quả phụ.
“Thiếp đã biết, nhi tử chúng ta sinh non, sao có thể khoẻ nhanh như vậy, đương nhiên cần chăm sóc nhiều thêm mấy năm.”
Kim Phong Hoa đối với việc Vưu Xuân Sinh có nhi tử tất nhiên vui mừng, vị này ở đời trước đến lúc chết cũng chưa có nhi tử, hắn cũng mừng rỡ tới cửa chúc mừng vài câu, nhưng khi vừa thấy bộ dạng của Vưu Xuân Sinh hắn liền hiểu được nỗi lo lắng của gã, nhưng cùng lắm hắn chỉ khuyên nhiều hai câu, để gã có thể tránh khỏi nơi đầu ngọn sóng gió, lại không có cách tương trợ. Đây là cuộc đấu tranh của các Hoàng tử, hắn muốn nhúng tay cũng chưa đúng thời điểm.
Kim Phong Hoa trong khoảng thời gian này rất bận rộn, sổ sách Hộ bộ từ trên xuống dưới cơ bản đều phải kiểm tra, Trịnh Dịch Hiên sau nhiều ngày rối rắm rốt cuộc vẫn gánh vác chức trách làm lưỡi dao sắc bén, đem sổ sách đến từng nhà quan viên mượn tiền quá nhiều, sau đó Hoàng thượng uỷ quyền, để y tự ý hành sự tuỳ theo hoàn cảnh, bất luận là ai, một khi phát hiện ra tham ô nhận hối lộ thì đều phải nghiêm trị không tha. Trịnh Dịch Hiên ngay từ đầu còn có chút căng da đầu, mà dần dần sau khi từ mấy nhà kia trở về, trên triều đình tuy có người dâng tấu buộc tội Trịnh Dịch Hiên, nhưng rõ ràng Hoàng đế đứng ở phía sau y, còn thường thường ban thưởng khen ngợi, nghiễm nhiên coi y như cận thần của mình, mà Kim Phong Hoa đều đứng phía sau màn, thật như không được Hoàng đế yêu thích ngoài mặt. Nhưng mà Kim Phong Hoa cũng không để ý, hắn còn đang chờ đợi, đợi người bên cạnh Hoàng đế phát sinh biến hoá.
Có đao to búa lớn thu hồi tiền tài ở Hộ bộ, sự việc của hai mươi bốn nha môn rất nhanh đã được đặt lên bàn, chỉ là ai cũng không nghĩ tới, người bị đưa lên giàn lửa để dập sạch hoạn đảng cư nhiên lại là đại thái giam bên người Hoàng đế. Đại thái giám này đã ở bên cạnh Hoàng đế mười mấy năm, tuy chưa đến mức là người thân cận nhất với Hoàng đế, ít nhất cũng được coi là tâm phúc, nhưng cố tình người này lại bị một thái giám của Thương Thiện giám tố giác, nói là gã lén nhận hối lộ, chẳng những có việc dơ bẩn với nhiều cung nữ của cung phi, còn bán hành tung của Hoàng đế đi đút lót những cung phi đó, lấy được lợi ích không thể cho ai biết. Trong khoảnh khắc, chẳng những trong cung, ngay cả ngoài cung cũng đồng loạt ồ lên, làm một Hoàng đế, ngay cả hành tung cũng bị thái giám bên người bán đi, đây không còn là vấn đề mặt mũi nữa, quả thực chính là chuyện đòi mạng. Nhưng mà, nhóm thế gia vẫn luôn nắm đại thái giám này trong tay không tin Hoàng đế sẽ ra tay trừng phạt đại thái giám đó, nói như thế nào đi nữa, đại thái giám cũng đã hầu hạ Hoàng đế nhiều năm, tín nhiệm cơ bản cũng phải có, tuy trong lòng có nghi ngờ, chuyện này cũng vẫn có thể cứu vãn được.
Chỉ tiếc, Hoàng đế đã làm đám người này thất vọng rồi, nhanh chóng quyết định, Hoàng đế thậm chí còn không chờ đại thái giám này biện bạch, liền trực tiếp sai người gô cổ xuống, trải qua nghiêm hình tra tấn, đại thái giám chẳng nhưng nhận tội, còn nói ra không ít sự việc tư mật trong cung, trong đó không ít án mưu sát làm người ta rợn tóc gáy trong cung, thậm chí con nối dõi của Hoàng đế không nhiều cũng có ít bóng dáng của đám nữ nhân trong cung, Hoàng đế giận dữ, thẳng tay nhắm mũi nhọn về phía hai mươi bốn nha môn, hơn nữa lúc thượng triều không hề che dấu mắng to thiến cẩu làm hại nước, lại để Trịnh Dịch Hiên đưa tới chứng cứ hai mươi bốn nha môn cắt xén phân lệ của nhiều vị cung phi thậm chí công chúa rong cung, dẫn đến bệnh nặng thậm chí tử vong, một cuộc loại trừ hoạn đảng mênh mông cuồn cuộn chính thức mở ra.
“Hoàng thượng cần gì mấy cái chứng cứ đó, chỉ là đang chờ đợi cơ hội này mà thôi.” Vuốt bụng Tiên Y, Kim Phong Hoa khó khi được nghỉ ngơi, hắn sợ Tiên Y nghe được mấy chuyện không tốt bên ngoài, nên giải thích thẳng thắn với nàng trước.
“Chàng là nói, Hoàng thượng đã sớm biết bên cạnh có người bán tin tức?” Tiên Y chậc lưỡi, lá gan phải lớn bao nhiêu đây.
“Thái giám bên người ông ta là Thôi công công năm đó đưa qua, Hoàng thượng chắc chắn đã sớm muốn trừ bỏ, cái gì thái giám Thượng Thiện giám tố giác, thái giám Thượng Thiện giám kia chính là người của Hoàng thượng, bằng không nhiều năm như vậy, Hoàng thượng có thể nhịn sao?” Kim Phong Hoa cười lạnh nói, mấy kẻ thái giám cung nữ trong cung có bối cảnh lai lịch