Editor: Thanh Việt
Trở lại Kim phủ, Tiên Y mang biểu tình ngưng trọng, hôm sau nàng mới có cơ hội đơn độc ở cùng với Tú Châu trong thiên phòng. Khi nàng biết xung quanh chắc chắn không có người đột nhiên đi vào mới móc ra một túi tiền uyên ương nghịch nước ném lên bàn. Từ hôm qua trở về Tú Châu vui mừng đầy mặt, thường tự cười ngốc một mình, còn nhìn về phía các nha đầu khác mang theo sự khinh thường, bởi vì nàng ta là nha hoàn nhị đẳng nên bọn gia nhân thấp hơn cũng không dám hỏi nhiều. Lúc này Tú Châu không hề có vẻ đắc ý nữa, trán vã mồ hôi hột, mặt xanh lè, môi run run nhìn về phía Tiên Y.
“Ngươi định nói đây không phải ngươi?” Tiên Y lấy ra một tờ giấy mỏng, trên giấy viết một bài thơ không biết từ nơi nào ra, bày tỏ sự ái mộ, tất nhiên Tiên Y biết là người nào viết chữ trên đó.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Tú Châu tiến lên đoạt lấy bức thư trong tay nàng, tuyệt vọng nhìn nàng cười: “Thế nào? Ngươi muốn đưa cái này cho phu nhân để tranh công?”
“Ngươi cũng biết sợ?” Tiên Y để nàng ta cướp đi, chỉ nhàn nhạt nhìn, nói.
Tú Châu nhét hà bao vào trong ngực, xé tờ giấy kia ngâm vào nước trà, lúc này mới nhìn Tiên Y. Nàng ta không biết từ khi nào con bé luôn gọi Tú Châu tỷ tỷ ngọt ngào, luôn vây quanh nàng ta đòi đồ ngọt đã trưởng thành.
“Ngươi không định nói cho phu nhân?” Tú Châu thấy đoạt lại được đồ và tiêu huỷ dễ dàng, vừa suy nghĩ một cái đã hiểu được. Nhưng ả lại không hề cảm kích mà ngược lại, trong người ả ta bốc lên một ngọn lửa giận: “Ngươi dám mang đồ của ta về sao, ta đã tốn rất nhiều tâm sức mới tránh được phu nhân, đặt hà bao trên đường vào tiền viện của Tào Đại thiếu gia cốt để hắn thấy được.”
Tào phủ và Kim phủ có cách bố trí tương tự, tất nhiên thuận lợi cho Tú Châu. Trong phủ chỉ có Đại thiếu gia ở tiền viện, nếu hà bao này không bị Đại thiếu gia nhặt được cùng lắm bị một gã sai vặt nào đó lấy được thôi. Tuy Tú Châu mạo hiểm nhưng không chừng hà bao có cơ hội được Đại thiếu gia nhặt, tuy nhiên cách này quá ngu xuẩn, người làm ra cũng quá ngây thơ.
“Nếu hà bao này bị người khác nhặt được thì sao?” Tiên Y cảm thấy Tú Châu như bị điên rồi, còn chưa gặp mặt thiếu gia nhà người ta chuẩn bị đồ vật, muốn thông đồng mặc kệ đối phương tròn méo thế nào.
“Phía trên không tên, ai biết là của ai, lại nói đây là chuyện xấu trong nhà, bọn họ cùng lắm nghĩ nha đầu nào đó trong phủ làm ra, không thể nào liên hệ đến ta được.” Tú Châu mếu máo, thu lại hà bao.
Lời này không sai, Tiên Y bật cười, làm gì có ai nghĩ sẽ có nha đầu nào điên khùng như thế, cứ muốn làm di nương của thiếu gia nhà khác mà chuẩn bị kỹ hà bao, không chừng bọn họ sẽ thật sự nghĩ là nha đầu nào đó phát xuân.
“Dù thiếu gia đó cầm được hà bao của ngươi thì sao? Ngươi có thể ăn vạ bằng cái này sao?”
“Mũi thêu ở trên đó, với lại ta cũng không nghĩ một lần đã thành. Dù sao sau này Tào Nhị cô nương sẽ gả qua đây, ta lại tiếp tục bày mưu khác.” Tú Châu nhớ tới thiếu niên sạch sẽ kia, gương mặt không khỏi đỏ lên, lại nghĩ đến công danh của hắn, gia thế hậu đãi, lòng nàng ta bị kích thích.
Hoá ra là muốn thả mồi lâu câu cá lớn, lại còn có hậu chiêu, Tiên Y lấy tay đỡ trán. Không nghĩ vị này còn muốn làm chuyện kinh tâm động phách như vậy, không biết nha đầu này lớn lên ra sao, thế mà lại cởi mở hơn vả người hiện đại như nàng, đúng là kẻ ngu không sợ chết, điếc không sợ súng.
“Ngươi đừng nghĩ chuyện sau này, ta nói cho ngươi biết ngươi có thể đánh chủ ý lên các thiếu gia trong nhà, nhưng đừng nghĩ đến thiếu gia phủ khác. Lần này ta che chở cho ngươi, nếu phu nhân phát hiện, thì ta không biết ngươi làm được đến bước tiếp theo không, nhưng ít nhất ta hiểu nha đầu phủ ta chắc chắn không thể làm thiếp ở phủ khác.” Tiên Y biết nói đạo lý với người này không có tác dụng, nàng ta đã vứt hết lễ nghĩa liêm sỉ ra sau đầu, chỉ cần có thể làm thiếp, nằm trên giường thiếu gia là nàng ta không tiếc đại giới gì.
Tú Châu chấn động, ngây ngốc nói: “Chẳng lẽ cho dù thiếu gia yêu cầu cũng không được?”
“Ngươi nghĩ những thiếu gia đó đều là tên ngốc sao? Ngươi nhìn tên lưu manh như Đại thiếu gia đi, ngươi có thể thấy hắn đùa giỡn tiểu nha đầu, nhưng đã khi nào ngươi thấy hắn coi trọng nha đầu ngoài phủ, không những thế còn đưa trở về chưa?” Tiên Y dở khóc dở cười, không lẽ do chính viện này bảo hộ bọn nha đầu quá nên Tú Châu đã từng tuổi này vẫn chưa thông tỏ thế tục? Không những vậy còn sinh ra ý niệm lớn mật muốn nhảy ra khỏi Kim phủ, leo lên một ngọn núi khác.
“Nhưng…… Nhưng ta chỉ là một nha đầu nhị đẳng.” Tú Châu suy sụp ngồi ở ghế trên, ánh mắt dại ra nói.
Tiên Y biết Tú Châu là người ham hư vinh, nhưng đối với loại thánh mẫu như Vân Song, làm việc thiện nơi nơi thì nàng thích tiếp cận với Tú Châu cái gì cũng viết lên mặt hơn. Có thể là do vật họp theo loài, tâm địa nàng ta không lương thiện, cũng không mong thấy được ánh sáng, đó mới là chân thật. Nhưng dù nếu vẫn trong phạm vi chịu đựng của mình thì nàng vẫn nguyện ý kéo Tú Châu một lần.
“Tú Châu tỷ, đừng quên khế ước bán mình của chúng ta đều ở trong tay phu nhân.” Nói xong, Tiên Y tự giác đứng lên đi ra ngoài.
Tú Châu ngồi trên ghế, cả người phát run, nàng muốn gọi Tiên Y nhưng lại không kêu ra tiếng, chỉ cảm thấy sự sợ hãi hồi nãy hình như đang trở về, từ đầu đến chân nàng như bị ngâm vào nước đá, hít thở không thông.
Sắp tới Tết, cuối cùng lão thái cô cũng tới, một chiếc xe ngựa đơn giản, một nha đầu một bà tử, lão thái cô mặc một bộ đồ mới mang theo một cô nương mười lăm, mười sáu tuổi từ huyện Lâm Thanh đến kinh thành. Để ra vẻ long trọng, lão thái thái cố