Editor: Thanh Việt
“Sức khoẻ con đã tốt hơn, người đừng lo lắng. Con nghe nói đầu năm ngài bị té từ xe bò xuống, ngài có bị thương ở đâu không?”
Hàn di nương ở trong phủ vẫn luôn nói giọng trong kinh thành, hôm nay gặp được lão thái cô, nghe bà nói giọng quê hương, hơn nữa lúc mình còn là tức phụ Kim gia vẫn luôn có quan hệ tốt với lão thái cô. Cho nên lúc hai người nói chuyện lại dùng ngôn ngữ địa phương, ngoài lão thái thái ra phần lớn trong viện đều ù ù cạc cạc, đến lúc lão thái thái vui vẻ cũng dùng tiếng địa phương. Trong chốc lát ba người huyên thuyên nói một chuỗi thật dài, tự nhiên quên đi đám người ngoài cửa.
Nhìn một nhà ba người kia, Đại phu nhân hận không thể phun máu, nhưng bây giờ chỉ có thể nuốt giận xuống, tiến lên nói: “Mẫu thân, người xem cô thái thái phải đi một quãng đường xa mới tới, chi bằng vào trong nói chuyện?”
Lão thái thái hồi phục tinh thần, cười to nói: “Chúng ta nói chuyện vui vẻ quá, lại làm người khác đứng mỏi chân.”
Nói xong bà kéo lão thái cô và Hàn di nương đi vào viện, chỉ có Đại phu nhân được Trần ma ma đỡ là mặt càng đen đi.
Khi lão thái cô tới, tất nhiên giá trị của Hàn di nương nước lên thuyền lên, lão thái thái cũng như nhớ lại những năm còn ở quê, bà bà nhi tức hòa thuận, phu thuận tử hiếu, lúc ấy lão thái gia còn sống, nhi tử còn trẻ. Lúc đó bà có thể đi đây đi đó la cà, lúc ấy bà không cần phải ngày ngày nghĩ cách đối phó nhi tức xuất thân cao quý, lúc ấy nhà thân mẫu bà còn ở gần…
Với sự yêu thích của lão thái thái dành cho mình hôm nay, Hàn di nương vẫn mang tính tình ôn hoà như mọi ngày, nhưng các gia nhân xung quanh lại không dám chậm trễ bà như thường ngày. Chuyện này làm nha đầu Bàn Đào của Hàn di nương tự tin hơn, cũng làm Hàn di nương nhìn tươi trẻ có sức sống hơn nhiều, thậm chí nụ cười luôn thường trực trên môi. Nhưng bà nói với Kim Phong Hoa rằng muốn về quê nhà ở huyện Lâm Thanh không dưới một lần, có thể không sống cùng huynh tẩu nhưng về quê nhà quen thuộc cũng tốt, ngày ngày nhìn cảnh sắc trấn nhỏ quen thuộc, an hưởng tuổi già. Hàn di nương khoẻ mạnh, lão thái thái và lão thái cô cũng vui vẻ, nhưng Đại phu nhân nhìn cảnh tượng hài hoà này nói không nói được, mắng cũng không mắng được, cuối cùng dứt khoát lấy cớ chuẩn bị lễ Tết mà đi. Các nha đầu bà tử chính viện đều nơm nớp lo sợ Đại phu nhân sẽ bắt lỗi, bởi vì Lộ Song càng ngày càng lơ mơ nên đã bị phạt quỳ vài lần, làm mất đi vài phần tính tình hoạt bát của nàng ta.
Tết đến, dù là bá tánh nghèo ở Phái quốc cũng phân đồ ăn trong nhà cho bạn bè thân thích, thể hiện sự tôn trọng, nên dĩ nhiên Kim phủ là mệnh quan triều đình càng phải làm vậy. Ngoài các vị quan cấp cao hơn, còn phải biếu cộng sự của Kim lão gia, cùng lúc đó có thể quan hệ với nhà quyền quý, đương nhiên cũng không quên mẫu tộc của Đại phu nhân, còn có họ hàng ở quê của Kim gia. Nhưng không cần để ý tới thứ đệ của Đại lão gia, dù sao cũng chỉ là chi nhỏ trong nhà, hơn nữa lão thái thái luôn không thích người này nên Đại lão gia cũng quăng ra sau đầu. Năm nay ngoài những người đó, Đại phu nhân không quên gửi một phần cho Tào phủ, hai nhà cũng ngầm thừa nhận mối hôn sự này, qua năm tới sẽ trao đổi thiếp canh, cuối năm Tào Nhị cô nương sẽ gả qua.
Phu nhân yêu cầu chuẩn bị lễ lạt đầy đủ, hạ nhân như Trần ma ma mặc dù vội vàng làm việc cũng không quên lén chuẩn bị cho mình. Theo lý mà nói Trần ma ma là của hồi môn tới Kim phủ, vậy sẽ không liên quan tới Trần phủ, nhưng Tiên Y biết bà chuẩn bị cho trên dưới Kim gia chỉ là muốn quan hệ của bà với Trần gia tốt đẹp. Hiện giờ bà có được địa vị cao hơn các ma ma khác cũng chưa từng quên ơn, chẳng những đưa đồ lễ Tết mà ngày thường cũng lui tới. Trần ma ma làm như vậy cũng không làm lén lút thập thò sau lưng phu nhân vì bà biết Đại phu nhân không muốn xa lạ với nhà thân mẫu nên ngầm đồng ý.
Trong lúc ăn Tết, đãi ngộ của hạ nhân tốt hơn ngày thường một chút, chẳng những được phát một bộ đồ mới mà còn được ít tiền thưởng. Tiên Y luôn được Đại phu nhân yêu thích nên năm nào cũng được thưởng chút bạc, năm nay cũng không ngoại lệ, trừ bạc nàng còn được thưởng một bộ trang sức bạc, nha đầu nhất đẳng cũng không có đãi ngộ này. Dù là nhóm đại nha đầu hay Tú Châu cũng đã tập thành thói quen, từ lúc Tiên Y còn nhỏ đã được Đại phu nhân cực kỳ yêu thích, thưởng chút đồ vật, ngay cả Xuân Cảnh cũng không được, huống chi là nhóm nha đầu còn lại. Tuy vậy nha đầu tam đẳng lại đỏ mắt ghen tỵ, nhưng như vậy cũng chẳng được gì, ai bảo người ta có mẫu thân quyền hành cao, hơn nữa Tiên Y lại có thân phận nhị đẳng trên các nàng một cái đầu, vì vậy các nàng chỉ dám hâm mộ chứ không dám nói gì.
Nhưng đãi ngộ đặc thù này không chỉ có Tiên Y, nghe nói năm nay lão thái thái đặc biệt hào phóng, chẳng những đem đồ của bà trong kho ra thưởng cho trưởng tôn nữ của lão thái cô mà cả Hàn di nương luôn mộc mạc cũng được. Không nói có phải do lão thái thái tuỳ hứng hay không nhưng Tiên Y cảm thấy hành động này không tốt, dù sao bây giờ Đại phu nhân cũng là trưởng tức chân chính. Lão thái thái xót Hàn di nương cũng không nên lấy Hàn di nương ra làm bia ngắm kích thích Đại phu nhân. Còn lão