Editor: Thanh Việt
Khoa khảo kết thúc, phải đợi hai tháng nữa mới yết bảng. Trần ma ma luôn lảm nhảm bên tai bị lừa đến Trần phủ tiến hành “giáo dục lại”, gần đây Đại lão gia cũng không thường đến chỗ di nương nào nữa, lão thái thái từng chán ghét bà ta nhưng bởi vì Nhị thiếu gia có khả năng đỗ nên gần đây cũng không trưng sắc mặt khó coi cho Đại phu nhân nhìn. Đại phu nhân vạn sự hài lòng, hơn nữa Tằng ma ma và Vân Song luôn bên cạnh nịnh hót làm bà ta cả ngày không vương chút phiền não nào. Nhưng ngày lành của bà ta không kéo dài lâu thì trong phủ xảy ra chuyện. Nghe nói Đại thiếu gia bị gia nhân trong phủ nhìn thấy đang núp ở phía sau hoa viên ôm tôn nữ Mạnh Huệ Lam của lão thái cô. Nếu không phải lúc ấy bị phát hiện không chừng hai người bọn họ sẽ thật sự xảy ra chuyện khó coi gì đó, Đại phu nhân vừa nghe tin liền muốn ngất xỉu. Lúc trước Đại thiếu gia ngầm khinh nhục Kim Phong Hoa, sau lại thông đồng với Tú Châu trong viện bà ta thì coi như thôi, dù sao cũng là chuyện thường. Nhưng không ngờ hắn chưa nhịn được lâu đã duỗi móng vuốt đến nhà sa cơ thất thế như tôn nữ của lão thái cô. Nếu chuyện này không truyền ra thì tốt, không thì hôn sự của Đại nhi tử bà ta thật sự sẽ có sóng gió.
Đại phu nhân nhịn rồi lại nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn không thể nhịn được nữa, nhi tử bà ta thật sự sai lầm, nhưng cái đồ đê tiện nhà lão thái cô kia chắc chắn cũng chẳng sạch sẽ gì. Bên cạnh đó, nhi tử là máu thịt của bà ta, dù nó thật sự không tốt thì cũng do bị người ta dụ dỗ, bảo làm sao có thể nuốt cục tức này xuống được? Dù lão thái thái đè ở phía trên, bà ta tuyệt đối không để con hồ ly tinh kia bước qua đại môn Kim phủ.
Lúc này lão thái cô cũng rất cáu giận, bà còn không hiểu tôn nữ mình sao, tính tình ích kỷ, luôn ganh ghét người khác, tuy bản tính không xấu nhưng cái tật yêu hư vinh lại không thể sửa nổi một ngày. Ban đầu bà mang nó đến nhờ cậy lão tẩu tử chỉ muốn gả tôn nữ vào một nhà không kém lắm, dù sao đây là kinh thành, tôn tử bà lại làm quan, không cần gả cho tú tài, dù là thương hộ nhà giàu cũng được. Nhưng trăm nghĩ vạn suy không ngờ lá gan tôn nữ nhà mình lại lớn đến vậy, phòng ngừa bao nhiêu cũng không thể ngăn tôn nữ muốn làm thiếp cho người ta. Hơn nữa chính thất của Đại thiếu gia sắp qua cửa rồi, có nhà ai mà chính thất chưa vào, nam nhân đã nạp thiếp đâu. Tôn nữ này của bà đúng là bị phú quý che mờ cả mắt, trông cậy vào một tầng thân thích mà muốn Đại thiếu gia đối xử khác biệt với nó sao? Quả là chê cười.
Nhưng dù giận nó đến thế nào đi nữa thì cũng là thân tôn nữ của bà, chuyện này đã vậy rồi, nếu bà không thể cho tôn nữ một công đạo, chuyện này bị truyền ra bên ngoài thì con bé nhất định sẽ không thể làm người được nữa.
Đại phu nhân nhìn lão thái cô đang làm bộ làm tịch lau nước mắt, phổi căng ra muốn nổ tung, bà ta vặn lỗ tai nhi tử rồi ném hắn xuống đất, nói: “Quỳ xuống trước mặt tổ mẫu và cô tổ mẫu của ngươi, nói rõ ràng sự việc!”
Dù Đại thiếu gia ngốc đến đâu cũng biết hôm nay hắn gây hoạ lớn, nhưng hắn thật sự oan uổng, dù tính tình càn quấy thế nào thì hắn cũng biết nhìn người mà đụng chạm, có nữ nhân đụng được, có nữ nhân lại không thể tùy ý đụng. Ví dụ như khuê nữ của Trần ma ma, Trần ma ma này luôn được mẫu thân hắn yêu thích, hơn nữa đại tỷ cũng rất vừa ý nàng ta, cho nên dù hắn thấy của lạ cũng không dám động. Lại ví dụ như nha đầu được phụ thân hắn nhìn trúng, hắn chỉ sờ mó ngoài mặt hay đùa giỡn cũng không được, nhưng cả hai dạng trên đều không bì được tôn nữ của vị tiểu cô nãi nãi này (bà cô). Nếu hắn đụng vào Tiên Tiên, cùng lắm chỉ bị mẫu thân đánh vài gậy, đại tỷ giáo huấn vài câu, nếu đụng vào nha đầu phụ thân hắn nhìn trúng, cùng lắm ông ta chỉ tìm cớ trừng phạt thôi, tuyệt đối sẽ không như hôm nay, phải quỳ gối trước mặt tổ mẫu chờ xử lý, việc này làm hắn hết sức kinh hoàng. Mạnh Huệ Lam không phải nha đầu, càng không thể bán đi như nô tỳ, nàng ta là hoàng hoa khuê nữ đàng hoàng, nếu không làm tốt sẽ phải làm lương thiếp cho hắn, nhưng nếu thật sự làm lương thiếp, thê tử tương lai của hắn sẽ làm sao đây, nhạc gia của hắn sẽ làm gì, hắn sẽ không biết suy xét vậy sao? Cho nên chuyện này hoàn toàn không phải do hắn làm, do nha đầu kia tự đưa đến, còn không biết xấu hổ mà ôm chặt hắn.
Vừa nói đến chuyện này, Đại thiếu gia hô to oan uổng, nghẹn đỏ mặt, cúi đầu nói: “Con không biết biểu muội bị kinh hách gì, chẳng qua con chỉ đi ngang vườn đã bị nàng ôm chặt, cũng do con không đúng, lúc ấy không đẩy biểu muội ra ngay lập tức.”
Đại phu nhân vừa nghe, lòng liền tự tin hơn. Dù đại nhi tử của bà ta luôn trăng hoa, không phải dạng người đáng tin cậy, nhưng vào lúc này nó tuyệt đối không dám nói láo, nói cách khác, chuyện này không liên quan đến nhi tử bà ta chút xíu nào.
“À, xem ra chỉ là hiểu lầm thôi.” Đại phu nhân đưa mắt nhìn Mạnh Huệ Lam đang khóc sướt mướt, chán ghét nói.
Lão thái cô nghe được lời này, lòng liền buông lỏng một nửa, mặc kệ Đại thiếu gia xuất phát từ ý gì, nhưng ít nhất đã cho bọn họ một bậc thang đi xuống. Nếu để chuyện này chuyện từ lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không là tốt nhất. Dùng lý do bị kinh hách mà đối phó thì coi như mặt mũi hai nhà không mất hết, sau khi chuyện này qua đi bà sẽ đưa cô tôn nữ này trở về quê. Dù cho không tìm được nhà nào tốt ở kinh thành thì cũng không liên luỵ đến hôn sự của tôn nữ, cũng so với việc làm thiếp của Đại thiếu gia thì tốt hơn.
Chỉ đáng tiếc, lão thái cô muốn dùng bậc thang này để đi xuống nhưng Mạnh Huệ Lam lại không muốn. Nàng ta vừa đến kinh thành đã bị nơi phồn hoa này làm mê muội, khi tới Kim phủ lại bị vòng vàng vải vóc từ trên xuống dưới Kim phủ làm hoa mắt. Lúc ở Lâm Thanh nàng ta không ngờ nhà quan gia ở kinh thành lại là một thế