Editor: Thanh Việt
“Ngươi nói ai chết?” Chuỗi hạt trong tay Đại phu nhân rơi cùng lúc với lời nói, va chạm với mặt đất phát ra tiếng vang thanh thuý.
“Hồi phu nhân, là… Là Trần ma ma…” Người đang quỳ trên mặt đất nói chuyện là một gã sai vặt, tuổi không lớn, thoạt nhìn có chút nhút nhát, tuy nói hơi lắp bắp, thanh âm không lớn nhưng vẫn làm những người khác nghe rõ ràng.
Đại phu nhân đặt mông ngồi lại lên ghế, không dám tin mà trừng lớn đôi mắt, lặp lại nói: “Làm sao có thể, sao nàng có thể chết được?”
Tằng ma ma đứng ở phía sau Đại phu nhân, lúc đầu rất kinh ngạc, sau đó rất vui mừng. Tuy bà ta chưa nghĩ đến ra tay giết Trần ma ma, chỉ nghĩ làm khó hoặc ngăn cản bà ấy trong phủ thôi. Hiện giờ không cần bà ta bẩn tay, Trần ma ma đã đi đời nhà ma, tin này đối với bà ta như một chiếc bánh rơi từ trên trời xuống. Nhưng bà ta liếc mắt nhìn Đại phu nhân một cái, dù phu nhân có tồn tại khoảng cách gì với Trần ma ma, nhưng hai người họ đã hỗ trợ nhau trong mười mấy năm rồi, căn bản không phải không có tình cảm. Cho nên Tằng ma ma tiến lên nhanh đỡ lấy Đại phu nhân, lạnh lùng nói với gã sai vặt: “Ngươi tận mắt nhìn thấy sao? Sao chuyện này có thể là thật?”
Gã sai vặt nhận tin tức từ chỗ báo chuyện, sao có thể vô căn cứ được, thấy Tằng ma ma nói như thế liền dập đầu oan ức nói: “Tiểu nhân không dám lừa gạt phu nhân, thật sự là người Trần phủ tới báo tin.”
“Nói…… Rốt cuộc sao lại thế này?” Đại phu nhân nhắm mắt dựa vào Tằng ma ma hỏi.
“Nói là vào lúc đi ra ngoài dâng hương cùng lão phu nhân, kết quả gặp phải bọn cướp trên đường. Trần ma ma vì bảo vệ Trần lão phu nhân liền mang người và xe lừa bọn cướp đi, lúc sau… Người của nha môn phát hiện phía sau đạo quan có một bộ hài cốt trên xe ngựa, còn có… xác của Trần ma ma.” Gã sai vặt nói xong lời cuối cùng, toàn bộ thân hình đều run run.
“Mẫu thân ta thế nào?” Nghe nói mẫu thân của mình gặp nạn, Đại phu nhân lại đứng lên, tạm gạt Trần ma ma qua một đêm.
Gã sai vặt vội vàng trả lời: “Trần lão phu nhân chỉ bị hoảng sợ, bọn cướp vốn muốn bắt cóc Trần lão phu nhân đòi tiền chuộc, Trần ma ma liền đổi quần áo với Trần lão phu nhân, Trần lão phu nhân coi như tránh được một kiếp.”
Lòng Đại phu nhân co lại thật chặt, không nghĩ đến Trần ma ma trung thành với chủ đầu tiên mà lo lắng không thể đưa Tiên Y qua làm thiếp cho hiền tức được nữa. Năm đó Diêu tổng quản vì cứu Đại lão gia mà chết, bây giờ Trần ma ma lại xả thân cứu mẫu thân bà ta. Nếu bà ta còn dám ép buộc đưa Tiên Y đi làm thiếp chỉ sợ về sau không có ai dám trung thành với bà ta nữa, chỉ sợ những điều này đã được Trần ma ma cân nhắc kỹ lưỡng trước khi làm rồi. Nghĩ như vậy, Đại phu nhân mất đi vài phần thương cảm đối với Trần ma ma, tăng thêm một tia oán trách.
Đương nhiên Tằng ma ma hiểu rõ suy nghĩ của Đại phu nhân. Tuy không thể đưa Tiên Y ra khỏi phủ, nhưng đã dọn được tòa núi lớn Trần ma ma. Dù sao Tiên Y chỉ là tiểu nha đầu, tự nhiên không đáng sợ, hơn nữa trước khi Trần ma ma rời phủ, bà ấy đã mơ hồ nếm được khổ sở thất thế, hiện giờ Trần ma ma không còn, Tiên Y còn có tư cách gì ở lại chính phòng, ở lại Kim phủ. Cho nên chẳng bằng quăng Tiên Y đi, chờ một ngày đại phu nhân quên nàng ra sau đầu thì ra tay thu thập. Huống chi, dù Tằng ma ma nguyện ý giơ cao đánh khẽ với nàng, sợ nha đầu Vân Song kia sẽ không thiện bãi cam hưu*.
(*) Thiện bãi cam hưu: Cam tâm tình nguyện bỏ qua/chấm dứt. Ý chỉ mọi người vui vẻ chấm dứt tranh cãi, không khiến tình hình kéo dài nữa.
“Mệnh Trần muội tử thật là khổ …” Tằng ma ma làm bộ làm tịch cầm khăn lau khoé mắt, thoạt nhìn cứ tưởng bà ta và Trần ma ma có quan hệ hoà hợp lắm.
Đại phu nhân tâm phiền ý loạn mà phân phó làm mai táng cho Trần ma ma, cho gã sai vặt lui ra. Bà ta còn cho người chuẩn bị xe ngựa để đích thân về nhà thân mẫu một chuyến, vấn an lão nương bị chấn kinh.
Ngồi trên xe ngựa, Đại phu nhân trái lo phải nghĩ, lòng càng thấy không cam tâm, thấy trên xe trừ bà ta và Tằng ma ma thì không còn ai khác, lúc này mới không nhịn được oán giận nói: “Ta vốn muốn đưa Trần ma ma về nhà thân mẫu ta để cho người khuyên nhủ bà ta, hơn nữa lúc bà không ở trong phủ còn có thể tạo áp lực lên Tiên Tiên, tốt nhất làm chính nha đầu kia tự gật đầu đồng ý là vạn sự đại cát rồi, không ngờ lại xảy ra chuyện này…”
Dù Tằng ma ma mặc biết Đại phu nhân quen thói ích kỉ, nhưng nghe như vậy cũng khó tránh lạnh lòng. Trần ma ma là một đại công thần, cả nhà chỉ hầu hạ Trần lão phu nhân và Đại phu nhân, Trần ma ma phải thủ tiết từ trẻ, về già lại tận trung với gia chủ. Đến cuối cùng Đại phu nhân không nói vài câu nhớ nhung thương cảm mà còn nói ra phiền não khi không có cơ hội đẩy nữ nhi của công thần đi làm thiếp. Nếu thật sự truyền chuyện này ra ngoài thì còn ai dám khăng khăng một mực trung thành với bà ta đây. Nhưng dù sao mình cũng chỉ vì tiền vì quyền, có điên mới thật sự suy nghĩ vì Đại phu nhân.
“Phu nhân, ngàn vạn lần không thể nói chuyện này nữa, Trần ma ma đã mất rồi, tính tình Tiên Tiên kia cũng không mềm mỏng nếu thật sự làm căng thì mọi người đều khó coi. Chi bằng cứ để việc này qua một bên, dù sao nha đầu kia vẫn còn nhỏ tuổi, nếu chuyện hôn sự bị kéo dài mấy năm thì chính nàng ta mới là người nên sốt ruột.” Tằng ma ma giấu đi sự khinh thường dưới đáy mắt, cười khuyên nhủ.
Đại phu nhân dựa vào gối mềm, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.
Quả thực Trần lão phu nhân chỉ bị kinh sợ, không đáng lo ngại, nhưng dù sao người đã cao tuổi, thân mình không còn tốt như trước nữa. Lúc Đại phu nhân tới, bà chỉ có thể nằm trên giường tĩnh dưỡng, không thể xuống giường được. Vừa thấy nữ nhi đến, Trần lão phu nhân cảm thấy rất an ủi, lại nghĩ đến Trần ma ma trong lòng bà lại khó chịu. Vì