Duyên Làm Phu Quân

Chương 34


trước sau



 
Editor: Thanh Việt
 
Tiên Y xoa song cửa sổ gồ ghề, lớp sơn phía trên đã bong tróc gần hết, có đôi khi tuỳ ý dùng tay sờ có thể lấy ra đầy cặn bẩn. Tiên Y để một thùng nước trong bên người, trong mùa này giếng cũ đã bị đóng băng, nàng giặt sạch giẻ lau mấy lần, ngón tay non mịn đã bắt đầu sưng đỏ, đây là lần đầu tiên từ lúc nàng tới cổ đại phải làm việc như thế này. Tuy nàng là nô tỳ, nhưng có mẫu thân che chở, có phụ thân có công với Đại lão gia mà qua đời, có thể nói nàng không sống như Đại tiểu thư, nhưng có thể coi là nhẹ nhàng tự tại so với phần lớn nô tỳ Kim phủ, thậm chí được hậu đãi cao.
 

Lúc này, dù Tiên Y không quá hài lòng nhưng nàng biết đây là thời gian yên bình nhất kể từ sau khi nàng biết Đại phu nhân muốn đưa nàng qua làm thiếp cho Đại cô gia. Không có những người ở chính viện vô tình hoặc cố ý cho nàng nghe lời trào phúng, không nhìn những người tỷ muội đã từng ở chung hòa hợp nhưng bây giờ vẫn đứng một bên, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn nàng, càng không có Đại phu nhân và Tằng ma ma vì mẫu thân đi rồi, không những không nhớ tình cũ mà cứ tới tới lui lui khuyên nhủ nàng, chỉ ước nàng chịu khổ không nổi mà tình nguyện đi làm thiếp cho người.
 
Cuộc sống như đột nhiên yên tĩnh lại, ném hết những thứ đó ra bên ngoài.
 
Tiên Y xách thùng nước ra ngoài, khóe mắt thấy Bàn Đào đang kinh ngạc nhìn mình, khoé miệng nàng hơi cong lên. Nếu nàng thật sự là Diêu Tiên Y, không chừng hoàn cảnh như thế này đã bức bách nàng, làm nàng phải cúi đầu với Đại phu nhân, tùy ý theo ý muốn của Đại phu nhân và Đại cô nương. Chỉ tiếc ở đời trước nàng đã không phải là người sống trong phú quý gì, những gì khổ hơn mệt hơn nàng cũng đã từng làm, nàng không có thói quen được nuông chiều như những người này tưởng tượng. Đương nhiên là nàng muốn cuộc sống không phải nhấc tay động chân, nhưng không phải nàng không sống được cuộc sống nghèo khổ, nàng luôn luôn muốn sống. Mà mặt khác, sinh hoạt hiện tại của nàng tuy so ra kém ngày trước khá nhiều nhưng khoảng cách với từ nghèo khổ vẫn còn rất xa. 
 
“Tiên Tiên tỷ, sao ngươi lại làm việc này.” Bàn Đào thấy Tiên Y đi qua, ngượng ngùng nhỏ giọng nói.
 

Tiên Y quay đầu lại cười: “Ai làm cũng như nhau cả.”
 
Nói xong không để ý tới Bàn Đào mang tiểu tâm tư, đổ nước trong thùng xuống đất, sau đó đi vào trong phòng. Nàng nhớ rõ lần đầu tiên gặp tiểu nha đầu Bàn Đào này còn cảm thấy nàng ta tâm tư đơn thuần, tuy hơi dễ xúc động cũng là người đơn giản, nhưng sau khi ở chung với nhau, Tiên Y chỉ có thể cảm thán cuộc sống không giống như cái nhìn đầu tiên. Cũng may dù nha đầu này có tâm tư nhỏ nhưng khá vô hại, ai mà muốn vị trí vốn có của mình tự dưng bị người ta chiếm đâu, Tiên Y cũng lười so đo với nàng ta.
 
Trong phòng vẫn tồn tại thứ mùi lạ như cũ, mặc dù buổi sáng đã mở cửa sổ cho gió lùa vào nhưng cũng không có cách làm mất đi thứ mùi đã tồn tại lâu ngày. Mùi này trừ mùi thuốc ra, còn có loại tử khí làm người ta hít thở không thông, đây là do có người bị bệnh lâu ngày nên mới sinh ra thứ mùi này. Tiên Y cẩn thận giúp Hàn di nương uống nước, hiện giờ Hàn di nương đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, hai mắt vẩn đục, ăn rất ít cơm. Nhìn dáng vẻ suy yếu của Hàn di nương, Tiên Y thấy rất khó chịu. Tuy nàng không nghe hiểu những chứng bệnh lung tung rối loạn mà đại phu nói, nhưng nàng ẩn ẩn cảm thấy Hàn di nương hình như là bị ung thư. Nhưng dù không ở thời này, thời hiện đại ung thư cũng là chứng bệnh khó có thể chữa khỏi, cũng khó trách Kim Phong Hoa không cho bà dùng thuốc bổ hổ lang chi dược gì đó nữa, ngược lại dần cho bà ấy dùng thuốc bổ có thuốc tê, hẳn là cũng muốn cho Hàn di nương không cần phải đau đớn rời khỏi nhân thế này.
 
Ngoài phòng vang lên tiếng bước chân, Tiên Y đứng một bên quay đầu lại đi xem, Kim Phong Hoa vừa lúc đi đến, theo sau hắn là nha đầu Bàn Đào luôn ở bên ngoài.

 
Tiên Y quét mắt về phía Bàn Đào, nói với Kim Phong Hoa: “Lão thái cô kia đã về thật rồi?”
 
Đầu tiên Kim Phong Hoa đến nhìn mẫu thân mình, sau đó trả lời: “Đã về, xảy ra chuyện như vậy sao còn có thể ở lại Kim phủ? Tuy lão thái cô là người ham món lợi nhỏ, nhưng tuyệt đối sẽ không bán tôn nữ mình để đổi vinh hoa phú quý.”
 
Tiên Y thở dài, tuy không phải rất ít tổ mẫu như vậy nhưng cũng không phải toàn bộ đều như thế, luôn có những người vì mình, hoặc vì con cháu mà lợi dụng hôn sự của nữ tử trong nhà, vứt bỏ một cô nương có thể mang đến chỗ tốt cho nhà mình, đây không phải là số ít. Ít nhất các đại gia tộc luôn làm ra thái độ bình thường với chuyệnb này, nhưng lão thái cô lại có từ tâm như vậy, chỉ sợ Mạnh Huệ Lam không cảm kích.
 
“Nhưng cũng có khả năng lão thái thái biết rõ nên buông tha tôn nữ. Lấy tính tình của Đại phu nhân, chắc chắn bọn họ không lấy được chỗ tốt.” Kim Phong Hoa trước sau như một luôn nghĩ xấu cho người khác.
 
Tiên Y rất muốn nôn, nhưng vẫn nhịn những thứ đang sôi trào trong bụng, mỹ thiếu niên trước mặt cũng không phải là mèo con, đến tận bây giờ thỉnh thoảng nàng vẫn mơ thấy ác mộng Kim Phong Hoa giết người chôn thây.
 
“Nương ta … hôm nay đã tỉnh chưa?” Kim Phong Hoa chần chờ một chút, hỏi.
 
Tiên Y còn chưa nói, Bàn Đào liền bước lên vài bước: “Hôm nay di nương chỉ uống nước, chưa thanh tỉnh.”
 
Tiên Y nhướng mày, đúng là mặc kệ ở thời nào cũng đều không thiếu lam nhan hoạ thuỷ, nhưng nàng thật quá bất hạnh, lần nào cũng làm bia ngắm cho người khác. Lúc trước là Lộ Song, bây giờ lại nhiều thêm một Bàn Đào, mà Bàn Đào mới mười hai tuổi, trưởng thành sớm như vậy thật sự không sao chứ?
 
Kim Phong Hoa căn bản không để ý tới Bàn Đào mà duỗi tay cầm tay Tiên Y, nắm một hồi cũng không nói gì.
 
Tiên Y cảm thấy không có gì bất ngờ, nhưng Bàn Đào lại cắn môi dưới, hốc mắt ửng đỏ.
 
Lúc Hàn di nương chân chính thanh tỉnh là khoảng một tháng sau, bên ngoài nơi nơi đều ăn mừng chuyện Nhị thiếu gia trúng cử, mặc dù không đứng đầu nhưng trúng cử vẫn là trúng cử. Từ nay trở đi Nhị thiếu gia chính là cử nhân thứ hai của Kim gia, tất nhiên Đại lão gia vui sướng không thôi, càng miễn bàn đến lão thái thái và Đại phu nhân, đúng là hận chỉ không thể cho cả thế giới biết. Sau khi mùa xuân qua đi, chắc chắn hắn sẽ được nhận việc, Kim gia hai đời quan văn, sợ rằng từ bây giờ sẽ đi trên con đường thịnh vượng.

 
Nhưng náo nhiệt này chỉ thuộc về những người khác của Kim gia, sân của Hàn di nương vẫn quạnh quẽ trước sau như một, bên người bà chỉ có Kim Phong Hoa, Tiên Y và Bàn Đào, ngay cả lão bà tử từng ở

đây cũng đã tạ thế từ nửa tháng trước. Lúc Hàn di nương thấy Tiên Y, đầu tiên là kinh ngạc, sau khi biết được Tiên Y bị phu nhân đưa qua nơi này liền lộ ra một nụ cười vui mừng, tươi cười như vậy ở trên khuôn mặt gầy khô của bà làm người ta thoạt nhìn có chút quái dị. Sau đó bà nhìn Kim Phong Hoa, ánh mắt đó quá mức ôn nhu từ ái, gần như làm cho người khác quên thần sắc có bệnh của bà.
 
“Nương…” Kim Phong Hoa nhíu mày, an tĩnh ngồi bên mép giường, không khóc, cũng không có âm thanh nghẹn ngào. Hắn chỉ ngồi, cố sức cầm tay Hàn di nương như một đứa trẻ sợ mẫu thân sẽ rời đi.
 
“Ngoan… Giúp nương mời tổ mẫu ngươi đến đây.” Theo như lời Kim Phong Hoa, trước khi Hàn di nương hôn mê một tháng trước đã dặn dò mọi hậu sự xong xuôi, cho nên vào lúc này, bà rất bình an dựa vào gối, lưu luyến nhìn con trai của mình.
 
Kim Phong Hoa gật đầu, nắm tay mẫu thân thêm một chút nữa rồi mới đứng lên đi ra ngoài.
 
“Bàn Đào… Ngươi ra đứng bên ngoài, nhìn xem khi nào lão thái thái tới đây.” Hàn di nương có chút gian nan nói.
 
Bàn Đào không tình nguyện, nhưng lại không thể trái lời chủ tử, chỉ liếc mắt nhìn Tiên Y một cái, bước đi ra ngoài.
 
Tiên Y bị giữ lại một mình, nàng đứng bên mép giường không có chút tự tại nào, tuy nàng vẫn luôn bị Kim Phong Hoa sử dụng như cái cớ, nàng cũng thường xuyên nhìn trộm Hàn di nương, nhưng từ trước đến giờ chưa từng đơn độc ở chung với bà. Nàng cúi đầu, không dám nhìn biểu cảm của Hàn di nương, cũng không biết rõ Hàn di nương định nói gì với nàng.
 
“Tiên Tiên…..” Giọng nói của Hàn di nương mang theo mệt mỏi, cũng mang theo sự cẩn thận không dễ dàng phát hiện.
 
Tiên Y lên tiếng, máy móc nói: “Di nương không cần lo lắng cho Tam thiếu gia, Tam thiếu gia là người có phúc khí, di nương hẳn nên cố gắng bảo trọng, tương lai Tam thiếu gia còn dựa vào di nương.”
 
“Tiên Tiên, ngươi là một cô nương tốt, sau này giao Phong Hoa cho ngươi.” Những lời này của Hàn di nương đã nói với Tiên Y không dưới một lần, chỉ là lần này giọng nói của Hàn di nương lại mang theo một chút gì đó, ngay cả ánh mắt nhìn Tiên Y cũng phảng phất thêm một chút hiểu rõ.
 
Tim Tiên Y đập nhanh hơn, nàng không rõ Hàn di nương đã biết chân tướng hay chưa, biết nàng và Kim Phong Hoa hợp sức lừa gạt bà hay chưa. Nàng chỉ cảm thấy đôi mắt Hàn di nương phá lệ nặng hơn, lời nói hôm nay lại càng thêm có phân lượng hơn lúc trước, làm nàng không dám dễ dàng đồng ý. 
 
“Từ nhỏ Phong Hoa đã hiểu chuyện, nhưng chính vì hiểu quá nhiều chuyện, ta là mẫu thân lại vẫn luôn không thể làm gì vì nó. Tiên Tiên, ta uất ức cả đời, nên bây giờ ta phải quyết định thật tốt cho con ta.” Hàn di nương nói đứt quãng, lại càng thêm bình thản, Tiên Y dần dần có cảm giác không tốt.
 
“Di nương….. Nương…..” Cổ họng Tiên Y như bị cái gì đó bóp lấy, dù lúc trước có phải nàng nghe theo Kim Phong Hoa phân phó mà lừa gạt Hàn di nương hay không, nhưng vào lúc này, nàng thật tình kêu bà ấy một tiếng nương, vì bà ấy đáng giá, bà ấy không hổ là một người mẫu thân.
 
Hai người cứ yên lặng như vậy chờ thời gian trôi qua, cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng của Bàn Đào, đoàn người vội vã đi vào trong. Bấy giờ Tiên Y mới nghe được tiếng Hàn di nương rưng rưng: “Nương, ngài đã tới.”
 
Tiên Y vội vàng đứng qua một bên, hành lễ với lão thái thái: “Tiên Tiên thỉnh an lão thái thái.”

 
Lão thái thái tuỳ ý vẫy vẫy tay. liền tới bên mép giường, thấy dáng vẻ của Hàn di nương bà liền rơi nước mắt, nắm lấy tay Hàn di nương, liên tục nói: “Tại sao lại gầy thành như vậy, tại sao lại như vậy…”
 
Hàn di nương chỉ là nức nở nói: “Là nhi tức bất hiếu, nhi tức không thể ở lại hầu hạ nương.”
 
Lão di nương vốn chỉ là ngại mặt mũi của Kim Phong Hoa nên mới đến xem tức phụ trước bị đại phu phán tử này một chút, không ngờ thấy người đã thành dáng vẻ này, đầu bà không tự chủ được nhớ lại cảnh bà bà tức phụ chung sống ở Lâm Thanh năm đó. Năm đó vẫn còn là một tức phụ mỹ mạo, giờ lại biến thành dáng vẻ như thế này, lão thái thái nhất thời mềm lòng, cũng rơi lệ.
 
“Nhi tức sợ rằng sắp không được nữa rồi, xin nương nể tình nhi tức ngoan ngoãn lúc trước mà đáp ứng con hai việc.” Hàn di nương giữ chặt tay lão thái thái, bởi vì hô hấp không thuận nên mặt nghẹn đỏ bừng.
 
Lão thái thái lau nước mắt, do dự một chút, sợ không thể tùy ý đáp ứng chuyện này, lỡ Hàn di nương muốn lấy thê lễ* mà nhập táng vào phần mộ tổ tiên, đừng nói trưởng tử như thế nào, trưởng tức kia tuyệt đối không đồng ý, đến lúc đó cả nhà sẽ không được yên.
 
*Thê lễ: lễ của người vợ cả.
 
“Nương… Phong Hoa không còn nhỏ, nên cưới tức phụ, sợ rằng sau khi nhi tức đi rồi không có ai thu xếp, nương……” Dường như Hàn di nương nhìn ra được băn khoăn của lão thái thái, thê lương cười, trực tiếp nói ra.
 
“Ngươi yên tâm, chuyện này nương sẽ lo liệu!” Lão thái thái vừa nghe không phải là chuyện đòi danh phận, liền đồng ý cực nhanh.
 
Nhưng Hàn di nương lại lắc đầu, chỉ vào Tiên Y nói: “Nhi tức không mong Phong Hoa có đại tiền đồ gì cả, sau này chỉ cần có ăn. Nương, con coi trọng Tiên Tiên, xin nương làm chủ.”
 
Lão thái thái há mồm, nhíu mày, không phải là bà cảm thấy Kim Phong Hoa cưới nha đầu là uỷ khuất, mà nha đầu này là người trong phòng trưởng tức, nếu bà đồng ý nhưng trưởng tức lại không muốn thì sao.
 
“Nương…. Đây là việc nhỏ, không lẽ nương cũng không muốn thành toàn cho nhi tức sao?” Hàn di nương chăm chút nhìn lão thái thái chằm chằm, nước mắt giống như suối nhỏ mà chảy từ khóe mắt xuống chăn, dáng vẻ cực kì đáng thương.
 
Lão thái thái thấy thế liền nghĩ đến Hàn di nương đối tốt với bà, lại nghĩ đến sự ác độc của đại tức phụ, đầu bà nóng lên, đồng ý nói: “Chỉ là một nha đầu, một khi đã như vậy, lão thái bà ta đã hiểu rõ tâm nguyện của ngươi.”



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện