Editor: Thanh Việt
Hà thị từ trong phòng đi ra thấy trong viện trống không, hỏi người đang vuốt mấy tấm vải đến không khép được miệng Thái di nương: “Nương, người đi hết rồi à?”
Thái di nương lưu luyến không thôi đặt vải lên bàn, sờ sờ tóc mai nói: “À, đi rồi, nhưng mấy tấm vải này thật tốt, chờ Chí Bảo trở về có thể làm cho hắn thêm hai bộ quần áo, ra ngoài học cũng làm cho người ta xem, biết được nhà ta có người trong kinh.”
Hà thị buông đồ trong tay xuống, xoa xoa tau, bước nhanh đến gần cái bàn, quả nhiên là khác biệt so với vải dệt trong Lâm Thanh, tuy không quá tinh tế nhưng màu sắc cũng tươi sáng hơn nhiều, quả là đồ trong kinh thành. Lại nhớ tới vị Tam thiếu gia kia, không nói đến diện mạo không tồi, chỉ giơ tay nhấc chân cũng mang theo quý khí, tuy rằng Chí Bảo nhà nàng không kém, nhưng những đứa trẻ ở nơi nông thôn sao có thể được hưởng thụ cuộc sống tốt gì được. Đều là con cháu của lão thái gia, nhi tử nhà mình tốt xấu gì cũng là con vợ cả, so ra thế mà lại kém một đứa con vợ lẽ, trong lòng nàng khó tránh khỏi bất bình, lại nói: “Chuyện nhà cũ kia nương để yên như vậy sao?”
“Ta còn có thể tính như thế nào, đại phòng có thể quyết định chuyện này thì nói không tới, nếu ta còn ngang ngạnh tranh đoạt, náo loạn với đại phòng cũng không tốt, tương lai Chí Bảo lên kinh đi thi, đại phòng có khi còn không cho hắn một đôi giày nhỏ để đi nữa.” Tổ trạch là nơi bà đã ở quá nửa đời người, sao bà có thể không muốn trở về? Nhưng bây giờ lão thái gia không còn sống, nhà cũng đã phân, tổ trạch không phải là nơi nhị phòng bọn họ ngồi, sở dĩ hồi nãy hỏi một câu cũng là nghĩ nếu con vợ lẽ kia được ở trong tổ trạch thì sao nhị phòng bọn họ không thể đi vào, nhưng nếu ở trong đó kinh thành kia sẽ xa ngoài tầm tay. Nhưng đáng tiếc dò hỏi người ta người ta đã bảo không ở trong tổ trạch, bà chỉ là một Thái di nương, cũng không thể thật sự xé rách mặt mà nói thẳng.
“Thật là…” Hà thị liếc mắt về bà bà của mình, trong miệng nói thầm: “Tốt xấu gì ngài cũng là Nhị nương của đại bá, sao có thể để cho chúng ta ở nông thôn còn bọn họ lại đến kinh thành hưởng phúc.”
Mặt Thái di nương hơi vặn vẹo, nhưng tỏ vẻ không thèm để ý nói: “Cha ngươi đã chết được mấy năm, nhà còn không phân biệt được sao, cho dù là ở thôn thì nhà nào mà không phân gia? Ngươi nên thấy đủ đi, một nhà nhiều người là chỗ nhiều thị phi.”
Hà thị lại thở dài: “Phân gia thì phân gia, nhưng tốt xấu gì chúng ta cũng là con cháu của cha, huống chi Nhị lão gia lại đi sớm, cha lại bỏ chúng ta ở lại nông thôn. Hiện giờ Chí Bảo đã lớn như vậy rồi, sau này còn muốn đi học mà, đại bá phân chúng ta ở đây cũng quá không công bằng.”
Bị lão thái gia ném ở nông thôn, thân nhi tử lại sớm chết, hai việc đó vốn đã là tâm bệnh của Thái di nương, hơn nữa Đại lão gia lúc trước lại dựa theo quy củ đích thứ mà phân gia, tiền dưỡng lão của Thái di nương cũng không có quá nhiều, ở trong thôn là một phú hộ, nhưng muốn dọn lên trấn trên sống là như lấy trứng chọi đá. Huống chi Đại lão gia lại phân cho bọn họ sản nghiệp ở nông thôn của lão thái gia, nói cách khác bọn Thái di nương cùng lắm là thân phận con vợ lẽ của địa chủ, không phải là do Đại lão gia chi tiền ra. Vì thế từ trong ra ngoài bọn họ cũng chỉ là nông hộ, không dính được chút hào quang nào của Đại lão gia.
“Nói càn ở đây làm cái gì, còn không nhanh đi nấu cơm đi, cả ngày chỉ múa lưỡi, không sợ đau lưỡi à.” Thái di nương duỗi tay thu dọn hết đồ vật trên bàn, ôm đi vào trong phòng mình.
Hà thị biết Thái di nương đang thẹn quá hoá giận, đành chạy nhanh theo phía sau nhỏ giọng nói: “Nương, bọn họ không ở tổ trạch, lại có xe ngựa, chắc chắn là đang ở trong huyện.”
“Ngươi vừa nói gì?” Thái di nương quay người lại, xụ mặt nói.
“Một mình Chí Bảo ở lại đó học con thật sự không yên tâm, người nói nếu chúng ta có thể ở trong huyện, cho thuê đồn điền ở nông thôn, lại làm một chút việc nhỏ trong huyện, như vậy Chí Bảo mỗi ngày đi học về có thể về nhà, đây là chuyện tốt nha.” Hà thị nở nụ cười lấy lòng, xoa xoa tay nói.
Thái di nương tròng mắt chuyển động, chần chừ nói: “Lão tam có thể đáp ứng sao?”
“Đại bá không màng tình cảm liền phân chúng ta về đây, nhưng khoản nợ này có thể tính được, huống chi lúc Hàn thị còn ở nông thôn, chúng ta cũng đối xử với nàng rất tốt, bà bà của nàng tra tấn nàng như vậy không phải chúng ta còn giúp đỡ sau lưng sao? Hiện giờ nàng ta đã mất thì nhi tử nàng nhất định sẽ báo đáp chúng ta chứ.” Hà thị thấy Thái di nương buông lỏng, vội vàng nói tiếp: “Dù sao bọn họ cũng không ở Lâm Thanh suốt đời được, chờ bọn họ về lại kinh thành, căn nhà không phải bỏ không sao? Vậy thì không bằng đưa cho thân thích ở còn hơn.”
Thái di nương càng nghe càng thấy đúng, nếu Đại lão gia không màng thân tình như vậy thì chắc chắn con của hắn cũng bị như vậy, huống chi bọn họ lại có quen biết với Hàn di nương, Kim Phong Hoa chắc chắn sẽ muốn giúp đỡ đôi chút đi.
“Lại nói nữa, ta là trưởng bối của hắn, nói hiếu thuận thì hắn nên hiếu thuận với ta đi.” Thái di nương nghĩ đến chuyện mình được dọn đến ở trong huyện, nói không chừng còn có thể có một chiếc xe ngựa, không so với lão thái thái kia thì bà cũng xem như là một người nhà giàu rồi, cho bọn người nghèo kiết hủ lị trong thôn này nhìn, nói cho bọn họ biết dù bà chỉ là thiếp nhưng cũng có con cháu hiếu kính.
“Nương nói đúng, chính là đạo lí này.” Hà thị sung sướng nói.
“Nhưng nhỡ bọn họ chỉ là ở phòng thuê thì sao?” Thái di nương đột nhiên không xác định nói.
“Sao có thể chứ, xem một thân khí phái của họ thì biết.” Hà thị thực ra không chắc chắn lắm, nhưng nghĩ đến chuyện có thể cùng con trai của mình ở trong huyện, liền cắn răng nói: “Ngày mai con đi vào huyện hỏi thăm, vậy thì có thể thăm dò chuyện này rõ ràng rồi.
Kim Phong Hoa sống qua một đời cũng không nghĩ tới nhà của mình ở tự nhiên làm cho người không