Editor: Thanh Việt
Không ngoài dự đoán của Tiên Y, hai nam nhân kia căn bản không phải là người địa phương, là người của “Mẹ mìn thôn”* cách Lâm Thanh khoảng hai ba huyện. Cái tên “Mẹ mìn thôn” này ý nói nơi đó đa số đều là bọn buôn người chuyên lừa bán phụ nữ trẻ con, nơi đó chẳng những đàn ông ra ngoài lừa gạt, ngay cả nữ nhân cũng đi theo hãm hại người. Vì đó là một thôn hẻo lánh, lại ở khe núi, người ngoài không có người dẫn đường sẽ rất khó tìm được, trong thôn lại đồng lòng nhất trí đối ngoại, làm cho cả quan phủ cũng phải đau đầu nhưng không giải quyết được. Hai tên lừa gạt lần này bị Kim Phong Hoa bắt được nghe nói là “trụ cột” của cái thôn đó, trong tay đã từng buôn bán không biết bao nhiêu nữ nhân hài tử, ngay cả nhà quan lại cũng đã từng bị bọn chúng giở trò, quan phủ đã sớm tức đến nỗi muốn bắt hai kẻ này khai đao, bây giờ bọn Kim Phong Hoa bắt được lại chẳng cần nhọc công.
*Mẹ mìn thôn: mẹ mìn nghĩa là kẻ lừa gạt, giống như bên Việt Nam hay nói là “nó nổ lắm” nghĩa là “nó nói xạo kinh”.
Chỉ là bắt được kẻ lừa đảo rồi, nhưng lại không biết đứa trẻ này đến từ đâu, dù dùng hình với bọn chúng thì bọn chúng cũng chỉ nói là trộm từ một hộ gia đình ra, ngay cả tên họ người ta cũng không biết rõ. Tuy tã lót kia tuy rằng thoạt nhìn bất phàm, khẳng định không phải một đứa trẻ nhà bình thường có thể mang được, nhưng chỉ dựa vào hoa văn cũng không biết được gia thế nó như thế nào. Kì quặc hơn chính là, khi quan phủ dựa vào manh mối bọn chúng cung cấp tìm tới một ngôi nhà lại phát hiện nhà đã sớm bỏ trống, vừa hỏi thăm vừa tìm trong phòng chủ nhân mới biết được, lúc bọn chúng trộm người vừa lúc có một đôi phu thê thuê nơi này, sau này chẳng biết đã đi đâu.
Các huyện hương gần đây bị “thôn lường gạt” này mang đến tai hoạ đối với động tác này của quan phủ tất nhiên vỗ tay khen ngợi, thậm chí còn có không ít người chờ sẵn trên đường bọn chúng bị quan phủ tróc nã đưa qua huyện kế bên, muốn xem kết cục của chúng, nếu không phải chung quanh có người ngăn cản, khẳng định bọn lừa gạt đó không chừng đã bị người ta đánh chết trên đường. Hơn nữa bởi vì lần này quan phủ mạnh tay điều tra “Mẹ mìn thôn”, giải cứu không ít đứa trẻ bị bọn chúng chuẩn bị đưa về thôn, thế nên bên ngoài phủ nha đã đứng đầy người nhà của những hài tử bị bắt cóc, không ít người đã nhận lại được con mình, coi như một việc làm công đức.
Đợi một khoảng thời gian, đứa trẻ được Kim Phong Hoa mang về không có ai tới nhận, cho dù có cũng bị Kim Phong Hoa tra hết gốc gác rồi ném ra ngoài đường cái, dần dần không còn ai dám tới nữa.
Bất đắc dĩ, Tiên Y đành tạm thời chăm sóc đứa nhỏ này một thời gian, chờ sau này tìm một gia đình trong sạch rồi đưa cho họ, điều nàng không ngờ nhất chính là cuồng máu thèm xác như Kim Phong Hoa lại muốn nhận nuôi đứa trẻ này, còn nàng chưa kịp thành thân đã phải đảm đương trọng trách của một người mẹ. Không hiểu được dụng ý của Kim Phong Hoa, Tiên Y đại khái cảm thấy chắc hắn mang lòng hiếu kì quấy phá mà thôi nên không dị nghị gì. Hơn nữa trẻ con lại trắng trẻo mềm mềm, toả ra sự đánh yêu, hơn nữa ở thời đại này nàng không cần phải tự tay chăm sóc nó, tất nhiên sẽ đồng ý, nhưng trong lòng nàng đã quyết định chủ ý, tương lai nhất định phải giáo dục nó thật tốt, đỡ phải giống như Kim Phong Hoa bây giờ, tính tình vặn vẹo.
Đã quyết định xong, đương nhiên không thể tuỳ tiện ném nó qua một bên, Tiên Y cùng Kim phong Hoa muốn tìm một bà vú và một tiểu nha đầu trợ thủ chuyên môn chăm sóc hài tử, cũng là Kim Phong Hoa thần thông quảng đại, ngày thứ hai đã thuê được người, Tiên Y chỉ xem họ chăm sóc hài tử trong chốc lát liền quyết định lưu người lại. Bà vú là Lý thị, nhà chồng họ Thạch, trong phủ đều gọi nàng ta là Thạch nương tử, tiểu nha đầu kia khoảng chừng mười tuổi, nhưng làm việc rất có nề nếp, lão luyện, tên là Hổ Phách, cũng có quen biết với Bích Tỉ, chắc là đến cùng một chỗ. Nhưng Tiên Y chưa bao giờ tò mò hỏi qua, Kim Phong Hoa vốn dĩ luôn là một câu đố với nàng, tuy bây giờ hắn đối xử với nàng không tồi nhưng cũng không có nghĩa hắn thích người khác dò xét bí mật của hắn, dù sao hiện tại không lo cái ăn cái mặc, tội gì phải cố tìm kiếm sự thật.
“Tam thiếu phu nhân, đứa bé này sợ là đã sinh non, thân thể không quá rắn chắc.” Thạch nương tử từ trước đến nay không gọi nàng là Tiên Y cô nương, dù sao không bao lâu nữa Tiên Y phải gả cho thiếu gia, hơn nữa hai người lại nhận nuôi một đứa bé, gọi cô nương thì không thích hợp lắm.
Tiên Y không nghĩ tới Thạch nương tử lại biết qua y thuật, lại hỏi thêm một câu mới biết nhà chồng nàng ta nhiều đời học y, nhưng về lai lịch lại không nhiều lời, nhưng chỉ nhiêu đó cũng làm Tiên Y yên lòng, ít nhất sau này có chuyện gì, một người hiểu y lí bên người cũng coi như thêm một tấm bảo hiểm.
“Về sau có thể có trở ngại gì không?”
Thạch nương tử bọc đứa nhỏ lại cẩn thận rồi đặt lên xe lắc, cười nói: “Đứa nhỏ này tuy rằng mới bốn tháng, nhưng vì sinh non nên thoạt nhìn như chỉ mới hơn ba tháng, nhưng may mắn ra khỏi bụng mẹ lại không mang tật gì, sau này chăm sóc thì sẽ tốt thôi.”
Tiên Y gật gật đầu, khó trách lúc trước nhìn nó có điểm yếu ớt.
Trong phủ có nhũ mẫu tiểu gia hoả cũng coi như có đồ ăn, chỉ là Tiên Y sợ Thạch nương cho đứa nhỏ này ăn, con của nàng ấy lại không có ai chăm sóc, dưỡng một lần cũng là dưỡng, dưỡng hai lần cũng là dưỡng, tàn nhẫn chia lìa mẫu tử người ta có vẻ không được tốt lắm. Nhưng ai ngờ nàng vừa mới mở miệng Thạch nương tử lại cười lắc đầu nói: “Trong nhà có nhũ mẫu chăm sóc, không cần nô gia tự mình chiếu cố.”
Qua một câu, Tiên Y vẫn không hỏi thêm, không biết Kim Phong Hoa lấy phu nhân nhà nào làm nhũ mẫu cho con nuôi nhà mình đây, nhưng nàng vẫn nói thêm: “Dù sao đứa trẻ cũng còn nhỏ, khi nào ngươi rảnh thì về nhà nhìn nhiều một chút.”
Thạch nương tử lập tức cảm kích đồng ý.
Trong nhà có thêm một hài tử, Tiên Y cũng dần dần hoàn thành xong mọi việc, mắt thấy hiếu kỳ đã qua, từ lúc Hàn di nương mất đến bây giờ ba tháng trôi qua thực nhanh, Tiên Y chẳng những bận bịu việc nhập quần áo mùa hạ, còn phải bận việc làm xả tang*, hơn nữa lấy tính tình của Kim Phong Hoa, sợ rằng sau