Editor: Thanh Việt
“A, đây không phải là Tiên Tiên cô nương sao? Sao lại rảnh rỗi đến chỗ chúng ta vậy?” Tiên Y vừa mới đi vào thiên viện của Tào di nương đã thấy nàng ta ngồi ở giữa sân, tiểu viện không lớn nhưng khoảng sân nhỏ tươi tốt, sạch sẽ, biết được ngay Tào di nương tuy rằng xuất thân nhà nghèo nhưng cũng là người gọn gàng.
Tiên Y nhanh chóng thành thực hành lễ, cười nói: “Hồi di nương, hôm nay Đại phu nhân bảo rằng, trời sắp chuyển lạnh, các phòng đang chuẩn bị may y phục nên phái nô tỳ tới hỏi các vị di nương có gì phân phó.”
Tào di nương nâng tay lên, sờ sờ búi tóc, không biết là cố ý hay vô tình mà tay áo hơi đổ xuống, lộ ra chiếc vòng được đúc bằng bạc ròng khắc thuỷ tiên trên cổ tay, chắc là đồ lão gia mới tặng cho nàng ta.
“Vẫn là phu nhân hiểu ý của người khác, biết được nỗi khó xử của thiếp, nếu không có y phục tươi sáng sao có thể phục vụ lão gia cho tốt.”
Tiên Y rũ mi, ý này nghĩa là muốn y phục diễm lệ.
“Ai, lần trước lão gia còn khen ta, nói là hoa thuỷ tiên tôn vẻ đẹp của ta nhất.”
Muốn lấy hoa thuỷ tiên làm chủ? Cũng không vượt quá quy củ.
“Nô tỳ nhớ kỹ, Tào di nương còn có gì phân phó?” Ý cười của Tiên Y không giảm, bày ra bộ mặt không hiểu sự khoe khoang của Tào di nương.
Tào di nương chắc cũng thấy khoe khoang với một con nhóc mười ba tuổi cũng giống như liếc mắt đưa tình với người mù, hơi chán, liền dựa vào ghế lười nhác hỏi: “Khi nào mới tới lấy số đo?”
Tiên Y trả lời: “Sau buổi trưa, vẫn là Lý nương tử lần trước.”
Tào di nương gật đầu, sau đó liền nhắm mắt dựa vào ghế không nói thêm gì nữa, một nha đầu bên cạnh nàng ta dẫn Tiên Y ra ngoài, cười làm lành lấy ra một túi gấm đựng tiền thưởng cho nàng. Tiên Y không so đo, dù sao nàng cũng là nha đầu Tam đẳng, nếu không phải mẫu thân nàng có trọng lượng thì có lẽ đã đưa nàng mấy đồng tiền rồi đuổi đi rồi, hơn nữa nàng không cần làm căng với một nha đầu, di nương cũng là nửa chủ tử, nếu nàng so đo thái độ của người ta, không nói kiếp này, có khi ngay cả kiếp trước cũng không chịu được.
Từ biệt nha đầu của Tào di nương, Tiên Y đi đến viện của Liễu di nương, Nhị cô nương không đến đây, Liễu di nương là một người im lặng, không nhiều lời chọn lãnh tiền, nàng ta cũng muốn y phục nhưng màu sắc phải trầm hơn, dù sao cũng không còn là một cô dâu mới vào cửa.
Tiên Y hơi đi chậm lại, bởi vì Chu di nương đã đưa Tứ thiếu gia đến chỗ lão thái thái, nàng đành phải qua thiên viện xa chính viện nhất. Nhưng càng lại gần nàng lại bồn chồn, buổi sáng mới phá hỏng chuyện Đại thiếu gia chọc phá Tam thiếu gia, mong rằng giọng nói của nàng không quá dễ nhận ra, nếu không phát sinh ra chuyện xấu gì nữa. Nếu là chạy chân sai vặt ở viện các thiếu gia khác thì đã sớm có người tranh đoạt, nhưng vị Hàn di nương này lại là người nghèo kiết xác, ngay cả nha đầu ngoại viện cũng không muốn đi. Hơn nữa viện này xa xôi, lẻ loi, nếu muốn lãnh sự cấp đồ cho họ thì Tiên Y chỉ có thể nhận mệnh tự đi, nhưng nàng vẫn le lói một tia may mắn, mong rằng không bị nhận ra.
Cổng viện cũ nát, cái viện nhỏ hẹp này chưa so sánh với chính viện, chỉ riêng so với Tào di nương đã không bằng một góc. Nơi này là viện quạnh quẽ nhất trong phủ ngoại lang, hàng năm nhiều mây, thưa thớt ánh mặt trời, Tiên Y chưa vào cửa đã thấy từng đợt gió lạnh, lạnh hơn một chút so chỗ hành lang, Tiên Y rụt rụt tay không hề ghét bỏ, ngược lại quy củ đứng hô về phía cửa: “Nô tỳ thỉnh an Hàn di nương.”
Sân rất nhỏ, tiểu viện không lớn nên thấy rõ một số chỗ rách nát đã được sửa lại, trên tường treo một ít thịt khô, còn có đồ ăn. Một bà lão thân hình lam lũ, có vẻ như không nghe tiếng Tiên Y kêu to ở cửa, chỉ nhìn không chằm chằm vào ấm nước trên bếp lò.
Qua một lúc nữa, mành cửa trong phòng chính tiểu viện bị kéo ra, lòng Tiên Y trầm xuống đánh vỡ sự hi vọng may mắn, người đi ra là Tam thiếu Kim gia Kim Phong Hoa một thân bố y.
Đúng là mỹ nhân, do đặc thù công việc kiếp trước, Tiên Y đã gặp qua không ít mỹ nhân, ngay cả ở kiếp này thì Đại cô nương Kim gia đã là mỹ nhân khó gặp, ngay cả thân thể này cũng là một mỹ nhân tiềm lực, chưa nói đến diện mạo ngọt ngào, giọng nói mềm mại, thân thể lại cân đối. Nhưng ngay cả những người nàng gặp qua và cả bản thân mình đều ảm đạm thất sắc khi đứng trước vị thiếu niên này. Không chỉ là về diện mạo, Đại cô nương và Tam thiếu gia cùng một cha nên đều có thiên hướng hơi giống lão gia, dung mạo cũng có chút tương đồng. Nhưng Tiên Y vẫn cảm thấy vị trước mắt này là loại mỹ mạo phi giới tính, trên người mang một loại phong tình quỷ dị, đó là thứ nam nhân không thể học được, nữ nhân cũng không thể có được.
Đây là một tín hiệu nguy hiểm, Tiên Y không nói rõ được lí do, nhưng nàng tin trực giác của mình.
“Nô tỳ thỉnh an Tam thiếu gia.” Tiên Y không ỷ thế hiếp người, huống chi nàng không hề có xung đột với mấy vị di nương, nàng sẽ không tìm kiếm cảm giác ưu việt trên người bất hạnh, đây cũng là nguyên nhân nàng được người trong phủ yêu quý.
Kim Phong Hoa khẽ nhấc mắt, đã biết đây chính là nha đầu buổi sáng giải vây giúp hắn. Tuổi tác nàng không lớn, chừng mười tuổi, búi tóc hình song ốc, đầu cài trang sức bạc, một thân váy nha hoàn màu vàng nhạt cùng thắt lưng đính đá màu đỏ. Hai tai trắng trẻo không đeo hoa tai, dáng người cân xứng tinh tế, nhìn nàng khẽ cười nói chuyện, Kim Phong Hoa cảm giác như có một hương vị ngọt ngào, thơm ngọt mềm mại giống như bánh táo đỏ tơ vàng hắn luôn yêu thích.
“Cô nương là?” Ống tay áo của Kim Phong Hoa khẽ