Editor: Thanh Việt
Làm chạy việc trong chính viện chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể, Tiên Y cũng giao việc đứng trước mặt thiếu gia và cô nương xum xoe cho nhóm nha đầu khác trong chính viện, nàng chỉ phụ trách báo một số tình huống đặc thù là xong. Thỉnh thoảng Tiên Y mới nhớ tới Hàn di nương và Kim Phong Hoa, hầu hết thời gian còn lại đều bị nàng vứt ra sau đầu, dù sao sau này sẽ không có gặp gỡ nhiều.
Mấy ngày tiếp theo, Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia không về thư viện theo quy củ lúc trước, Tiên Y còn đang nghi hoặc thì mẫu thân nói cho nàng biết Đại cô nương về. Đại cô nương Kim Xảo Linh là trưởng nữ của Đại phu nhân và lão gia, tuy không phải nam hài nhưng bậc phụ mẫu luôn có một loại tình cảm đặc biệt với đứa con đầu lòng. Hơn nữa Kim Xảo Linh lớn nhất, lại đã gả chồng, không nói Đại phu nhân bận việc thế nào cũng đón tiếp con chu đáo mà ngay cả lão thái thái luôn không hợp với Đại phu nhân cũng cho người truyền lời dặn Kim Xảo Linh sau khi về thì đến viện bà để hai bà cháu cùng nói chuyện.
Tới gần trưa xe ngựa của Đại cô nương mới đến, đã có hạ nhân đứng chờ sẵn ở ngoài cửa phủ ngoại lang, nhìn thấy xe ngựa từ xa chạy tới liền vội vàng chạy về hậu viện báo cho Đại phu nhân đã sớm đứng ngồi không yên. Đại phu nhân thầm nhẹ nhàng thở ra, còn cười nói chuyện với Trần ma ma, nhưng dần dần, có lẽ cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm nên Đại phu nhân đứng lên, nhìn xung quanh ngoài cửa. Lúc sau dẫn theo ma ma nha đầu đứng ở cửa chính viện nhìn ra cổng ngoài. Tiên Y thân phận thấp, lười đi xem náo nhiệt, chỉ cúi đầu đi theo nha đầu tam đẳng, nhưng không ngờ nàng muốn tránh việc để lười biếng lại có người không buông tha nàng.
“Sao Tiên Tiên lại đứng ở đây?” Người nói mang vẻ mặt mặt phúc hậu, tóc đen búi lên bằng trâm mạ vàng phú quý, mắt híp nhỏ lại, thoạt nhìn rất hiền hòa, nhưng Tiên Y đã ở chính viện nhiều năm tất nhiên không bị vẻ mặt hiền lành này lừa. Người này là Tằng thị ma ma nhất đẳng giống Trần thị, nhưng bà ta lại là người kế tổ mẫu của Đại phu nhân đưa qua. Không nói đến chuyện Đại phu nhân không thân cận với vị tổ mẫu này, chữ “kế” đã đủ biết đây không phải là tổ mẫu ruột của Đại phu nhân. Cho nên tuy hàng tháng lãnh lợi tức của ma ma nhất đẳng, nhưng Tằng thị chưa từng phục vụ trước mặt phu nhân, nói trắng ra là bị Trần ma ma áp chế, cho nên tâm tình không vui cũng dễ hiểu.
Tiên Y biết người này chẳng tốt lành gì, nhưng lại không thể tuỳ ý bày sắc mặt khó coi, đành cười nói: “Phu nhân không cho gọi thì tất nhiên phải đứng đây.”
Tằng ma ma ngẩng đầu nhìn Trần thị đang nói chuyện gì đó với Đại phu nhân, không ai chú ý tới bọn họ, chỉ có vài nha đầu tam đẳng đang thăm dò nhưng lúc này cũng đã trốn sang bên khác.
“Mẫu thân ngươi cũng thật là, đường đường nữ nhi thân sinh lại nỡ để ngươi làm chân chạy việc.” Ngữ khí đó, thần thái đó, dường như rất bất bình giùm Tiên Y.
Tiên Y làm bộ không hiểu, nói: “Nương làm đều vì ta, vả lại ta cũng thích chạy tới chạy lui, ra ngoài đi dạo.”
“Chậc chậc, Tiên Tiên à, với dung mạo này, dáng người này của ngươi, tương lai chắc chắn có phúc phận lớn.” Tằng ma ma cố ý hạ giọng, tiến đến trước mặt Tiên Y nói.
Tiên Y hơi tránh đi, vẻ mặt mờ mịt nói: “Đều là làm nô tỳ, sao có thể nói đến phúc phận gì đây, Tằng ma ma chớ nói đùa, nếu để phu nhân nghe được sẽ tức giận.”
Tằng ma ma bị nói như vậy, nhớ tới hôm trước bà ta đang bàn luận thị phi bị phu nhân giáo huấn, thiếu chút nữa đánh rớt hết mặt già này, trong lòng không khỏi hơi sợ hãi. Nhưng nhớ đến thường ngày Trần ma ma mang bộ mặt đắc ý liền không nhịn được nói thêm: “Ngươi đó, đúng là ngốc, nương ngươi tính tình cổ hủ, sao ngươi có thể giống như vậy được, vậy là hại mình đó. Dáng vẻ xinh tươi thế này sao có thể làm nô tài cả đời, nương ngươi còn cố tình không cho ngươi tiếp xúc với các thiếu gia, đây đâu phải là thương ngươi chứ, rõ ràng là hại ngươi. Ngươi ngẫm lại đi, sau này Đại thiếu gia sẽ thừa kế gia nghiệp, Nhị thiếu gia lại là người học giỏi, nói không chừng sau này có thể làm Trạng nguyên. Nếu làm thiếp của bọn họ, cuộc sống sau này sẽ trơn tru tốt đẹp như cá gặp nước.”
Tiên Y đổ mồ hôi lạnh, nàng mới mười ba tuổi mà Tằng ma ma này đã có ý gán ghép rồi? Cứ nghĩ cho dù nàng có hiểu hay không thì cũng làm cho mẹ con nàng sinh ra khoảng cách. Như vậy cũng quá xem thường nàng rồi.
“Tằng ma ma lại nói đùa rồi, Tiên Y nghe không hiểu lắm, lát nữa Đại cô nương trở về, Đại phu nhân sẽ tìm ma ma đấy.”
Tằng thị thấy Tiên Y không giống đang nói dối mà có vẻ không hiểu thật, thầm mắng nha đầu này thật thiếu tinh ý, nhưng phía trước thật sự có âm thanh ầm ĩ truyền đến, bà ta cũng không câu giờ nữa liền nói mục đích chính: “Ma ma cũng vì ngươi mà thôi, nhưng đừng từ bỏ cuộc sống phú quý vì mặt mũi. Thường ngày Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia bị nương ngươi nhìn thật chặt, nhưng hôm nay thì khác, ngươi biết vì sao Đại cô nương về đây không?”
Tiên Y sửng sốt, thật sự có ẩn tình sao?
Tằng ma ma thấy Tiên Y lộ ra biểu cảm trên mặt, cho rằng cá đã cắn câu liền nói nhanh: “Đại cô nương xuất giá hơn nửa năm không có tin tức, sợ rằng phu gia có ý kiến. Ta khẳng định chắc chắn hôm nay trở về là muốn chọn vài nha đầu xinh đẹp trong phủ để phân ưu cho Đại cô nương.”
Tiên Y dở khóc dở cười, Tằng ma