Editor: Thanh Việt
“Để bọn họ chờ ở bên ngoài đi.” Kim Phong Hoa trong nội thất đã đứng dậy, Tiên Y nhanh chóng đến hầu hạ hắn, nhưng nàng cúi đầu xuống không dám nhìn mặt hắn, sợ nhớ tới đống tranh vẽ vừa nhìn lén được.
Hai người đều chuẩn bị xong hết, nếu không phải Tiên Y kiên trid, sợ là Kim Phong Hoa phải chuẩn bị đến sau khi ăn sáng xong mới chậm rì rì đến gặp lão thái thái. Tiên Y đến không phải suy nghĩ vì một nhà Đại lão gia, chỉ là người đã bò vào rồi, nếu ra một chiêu phủ đầu thật tàn nhẫn, chung quy sẽ dễ dàng bị người ta đem ra nói, cho dù lão thái thái không còn là tổ mẫu của Kim Phong Hoa nữa nhưng bà ta vẫn là trưởng bối, quá muộn cũng không được. Phải khuyên bảo mãi, Kim Phong Hoa mới mang theo Tiên Y đi đến chính sảnh, nhưng trước khi đi cũng không quên bảo người làm chút điểm tâm hai người ăn lót dạ trước.
Bởi vì từng là một nhà, nhà kia cũng không có kiêng dè, lão thái thái dẫn theo Đại phu nhân và Nhị thiếu gia cùng ngồi ở trong phòng, Tiên Y từng là nô tỳ Kim gia, đầu tiên phải tiến lên hành lễ một bước, lại nhìn thấy khuôn mặt già nua của lão thái thái, tóc cơ hồ đã trắng bạc hết, Đại phu nhân ngồi bên tay phải bà ta, trên đầu đã ít đồ trang sức bằng vàng hơn, so với trước kia thật có chút keo kiệt, thậm chí so ra còn kém những thứ Tiên Y đang cài. Cuối cùng là Nhị thiếu gia, hắn tốt hơn một chút, nhưng bởi vì huynh trưởng đã chết cùng công danh đã bị cướp đoạt, khí phách hăng hái của thiếu niên thuở ban đầu đã thu liễm lại, tăng thêm phần trầm mặc.
“Thỉnh an Kim gia lão thái thái.” Kim Phong Hoa mở miệng mang theo không ít sự trào phúng.
Lão thái thái tức khắc liền mở to hai mắt, cánh mũi khẽ run nói: “Ngươi cái đồ bất hiếu!”
Kim Phong Hoa không chút hoang mang chắp tay nói: “Lời này vãn bối không dám nhận, vãn bối hiện giờ cha mẹ đã đi, tổ phụ cũng mất sớm, không lâu trước kia vãn bối đã lạy tổ phụ, không biết Kim lão thái thái một câu bất hiếu này từ đâu mà tới.”
Khóe miệng Tiên Y co rút, lùi về saumột bước nhỏ.
Qủa nhiên, lão thái thái lập tức bùng nổ, chỉ vào mũi Kim Phong Hoa mắng: “Ngươi lại dám nói như vậy, phụ thân ngươi rõ ràng còn khoẻ mạnh, ngươi lại dám trù ẻo nó, ngươi là đồ tâm tư thối nát, lúc trước phải giết chết ngươi mới đúng.”
Kim Phong Hoa đạm mạc ngồi dậy, nói: “Nếu Kim lão thái thái hôm nay là muốn bàn về chuyện cha ruột của ta là ai thì mời trở về, hộ tịch vãn bối đã ở phủ nha, tổ phụ ta là ai, cha mẹ ta là ai rất rõ ràng. Nếu Kim lão thái thái có nghi vấn có thể tự tới mà tra.”
“Ngươi! Ngươi! Ông trời a, đầu năm nay lại có tôn tử muốn đuổi tổ mẩu ra ngoài cửa!” Kim lão thái thái ngồi bệt xuống, vỗ bắp đùi thô to rống lên, nếp nhăn trên khoé mắt lập tức xô vào cùng một chỗ như đang cố gắng lấp đầy cái khe sâu rộng ở mắt.
Đại phu nhân giương mắt thấy Kim Phong Hoa không kiên nhẫn mà nhíu mày liền nhay chóng kéo Kim lão thái thái ở trên mặt đất, ngửa đầu nói với Kim Phong Hoa: “Mẫu thân biết con uỷ khuất, nhưng cũng phải vì toàn gia chúng ta suy xet thôi, huống chi cha con thương con như vậy, biết con là người có tài đọc sách, lại sợ con cũng như nhị ca bị quan phủ huỷ bỏ tư cách tham gia khoa khảo nên mới nén sự khó chịu đem con đưa cho người khác làm con nuôi, con không thể không nhớ ân a!”
Tiên Y lần đầu tiên phát hiện người này thật vô sỉ, rõ ràng là do Đại lão gia vì mạng của cả nhà mà bán Kim Phng Hoa ra ngoài, nhưng ra khỏi miệng Đại phu nhân lại vẫn là Kim Phong Hoa được lợi.
“Nói đi, các ngươi muốn cái gì?” Kim Phong Hoa nhìn cũng không thèm nhìn Đại phu nhân, ngược lại nhìn về phía Nhị thiếu gia, y cúi đầu, song quyền nắm chặt đặt lên đầu gối, cả lỗ tai cũng đỏ lên, không biết có phải đang xấu hổ hay không.
“Ngươi cầm tiền của Kim gia chúng ta đi mua đồ, nếu ngươi đã không phải là còn cháu Kim gia, vậy mau đem mấy thứ này trả lại hết đây!” Mắt lão thái thái lập tức vụt sáng, bò dậy từ trên mặt đất, hướng về phía Kim Phong Hoa mà reo lên, còn đâu sự ung dung của Kim gia lão thái thái nơi kinh thành, quả thực rất giống như bị đánh về nguyên hình, trở lại thành bà tử nông thôn đanh đá năm đó.
Đại phu nhân tuy rằng cảm thấy mất mặt, nhưng nàng ta thật sự không chịu nổ sinh hoạt nghèo khó của hiện tại, có lẽ đối với người khác mà nói, sống như địa chủ đã xem là đại phú quý, nhưng nàng ta là cô nương con vợ cả của Trần gia, từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, người cùng chơi đùa cũng toàn là thế gia nữ tử của kinh thành, ngay cả ngáp một cái cũng tràn đầy ưu nhã. Nhưng cái nơi Lâm Thanh quỷ quái này, tổ trạch ở đây thực rách nát, bọn họ lại không có tiền trùng tu, ngay cả tiền mua đồ dùng hằng ngày, thậm chí cả một bộ quần áo ra dáng cũng không có, bộ đồ nàng ta đang mặc phải chắp vá lung tung mới đủ, đứng trước mặt nha đầu Tiên Y chết tiệt kia thật hận không thể tìm một khe đất chui vào.
Lại nói, nan nhân trong nhà quan trường thất bại, lại còn là do liên quan tới nhà mẹ đẻ nàng nên không thể mở miệng nói gì, nếu không phải con thứ vẫn còn phân lượng, sợ rằng nàng đã sớm bị hưu nhường vị trí cho người khác, dù sao hắn cũng chưa phải chưa từng làm việc này. Trong nhà có mấy di nương, trừ Liễu di nương và Chu di nương đã mang theo con về nhà ngoại, tiện nhân Tào di nương kia thế nhưng trong ngày xét nhà lại mang theo mấy món đồ tốt chạy trốn, nghe nói huynh trưởng ả còn giật dây gả ả cho một quản sự của thứ tôn công chúa làm vợ, là một phụ nhân nhà giàu mới nổi, nhìn bộ dạng vênh váo tự đắc kia, Đại phu nhân hận không thể xé ả ta ra. Còn nam nhân có tính như tiểu nhân trong nhà bởi vì mất công danh, cả ngày đều buồn bực không vui, đừng nói là làm ăn buôn bán, ngay cả vài mẫu đất cũng hiếm khi ra nhìn, Đại phu nhân nôn nóng đến độ miệng lở loét, vạn nhất nếu lão tứ lớn lên, kế thừa ruộng đất trong nhà, hai mẹ con bọn họ sau này chỉ có thể đi xin cơm mà sống, nàng