Editor: Thanh Việt
Từ Lâm Thanh đến Hoành Thành cần thời gian mười ngày, Tiên Y từ biệt các nương tử thái thái có giao hảo ở Lâm Thanh, sau đó ngồi lên xe ngựa rời khỏi Lâm Thanh. Không biết Kim Phong Hoa đã sử dụng thủ đoạn gì, người tới đưa tiễn họ chỉ có nhà lão thái cô và nhóm học sinh trong thư quán, nếu may mắn bọn họ đều khoa cử thông thuận, không chừng sẽ còn có một ngày gặp lại.
Tiên Y ngồi trong xe ngựa, bên tai vẫn luôn vọng lại lời nói của Tưởng phu nhân, nàng căn bản không nghĩ rằng Tưởng phu nhân sẽ tới đưa tiễn nàng, thực ra nàng vẫn luôn cảm kích sự dạy dỗ của Tưởng phu nhân, tuy rằng Tưởng phu nhân luôn nghiêm khắc lại không hoà ái với nàng, nhưng nàng cũng không phải tiểu nữ nhi tuỳ hứng, hiện giờ cho dù là nhà giàu muốn tìm một ma ma giáo dưỡng cũng phải bỏ số tiền rất lớn, huống chi đây còn là một vị quý nữ cao môn nghiêm túc giáo dục nàng ngay từ đầu, sau đó nàng ta còn bảo ma ma thiếp thân của mình nói cho nàng về một số thế gia kinh thành, thậm chí là bối cảnh và tính cách đặc thù của các phu nhân. Tiên Y không biết Tưởng phu nhân có còn cất giấu cái gì hay không, nhưng nàng biết rõ lĩnh giáo được phần nào bản lĩnh của nàng ta cũng đã đủ cho nàng được lợi cả đời. Khó trách cổ nhân đều nói câu một ngày làm thầy, cả đời làm cha, tuy rằng Tiên Y sẽ không coi Tưởng thái thái là mẫu thân, nhưng phân lượng của nàng ta trong lòng nàng tuyệt nhiên sẽ không nhẹ.
“Ngươi là nương tử Phong Hoa tự mình chọn, tới Hoành thành rồi nhất định phải thật thẳng lưng mà sống, ngươi là đồ nhi của ta, Kim gia ở Hoành thành tuy chỉ là một võ tướng thế gia, nhưng tức phụ nhà họ không chừng còn có quy củ hơn ngươi, nhưng nhớ kĩ, chỉ cần Phong Hoa còn hướng về ngươi, ngươi không cần sợ bất cứ cái gì hết, không được tự ghét chính bản thân rồi không có chí tiến thủ, ngược lại lại kéo chân Phong Hoa. Nhớ kĩ! Khí thế nữ nhân không ở bối cảnh, không luận xuất thân mà là phát ra từ bên trong, chỉ cần ngươi nghĩ ngươi làm được, chắc chắn là ngươi làm được. Hậu cung chìm nổi, nhưng Thái hậu chân chính lại chỉ có mấy người là tiểu thư khuê các, nhưng hôm nay đâu ai dám nói bọn họ không đủ tôn quý?”
Tiên Y hít sâu một hơi, thả lỏng vai ngồi ngay ngắn lên, hiện giờ nàng không còn là công dân Tiên Tiên của kiếp trước, cũng không còn là nô tỳ Tiên Tiên của Kim gia, mà là thê tử đồng sinh cộng chậm – Kim Diêu thị, tương lai nói không chừng nàng còn có thể là tú tài nương tử, cử nhân nương tử.
Kim Phong Hoa không ngừng dùng khoé mắt liếc trộm Tiên Y, trong lòng nghi hoặc Tiên Y rốt cuộc có nhìn đến mấy bức hoạ trong tráp kia chưa, nếu chưa, vậy tráp của hắn là ai động vào? Nếu có, vì sao nha đầu này một chút phản ứng cũng không có, mỗi ngày đều thân thiết rất bình thường, nếu đây là một nữ tử bình thường chung quy sẽ có chút khác. Vấn đề này luôn xoay quanh trong lòng Kim Phong Hoa mấy ngày nay, cho tới bây giờ cũng chưa quên được.
Nhiều ngày xóc nảy, Kim Phong Hoa vì có Tiên Y mà thoải mái hơn một ít, chẳng những không làm hành trình nhanh hơn, đã vậy còn muộn một ngày, vì lẽ đó, khoảng cách thời gian đến viện thí ngày càng ngắn, nhưng may mắn là kiếp trước Kim Phong Hoa đã biết rồi, vì thế dọc đường đi cũng không có vấn đề gì liên quan đến sách vở, hơn nữa trong thế giới nội tâm cường đại của hắn, viện thí này cũng không phải việc gì lớn.
Thời điểm tới Hoành thành, Tiên Y cố ý xốc một góc của bức màn nhìn cửa thành cùng đường phố, trong lòng không khỏi cảm thán, Hoành thành không hổ là thành phố lớn, tuy rằng vẫn còn cách xa so với kinh thành, gần biên giới, nhưng quy mô của nơi này cùng sự phồn hoa tuyệt đối Lâm Thanh gần phủ thành không thể sánh được. Nơi này đường phố rộng lớn thẳng tắp có khí thế quy củ, kiến trúc vì ở gần biên thành nên có hơi hướng phía bắc, bá tánh nơi đây hào sảng nhiệt tình, thường thường còn có thể nghe thấy tiếng thét to hay cười mắng, ngay cả nữ tử cũng rất ít khi che mặt, thậm chí Tiên Y còn nhìn thấy mấy nữ tử bên đường cưỡi ngựa chạy qua, tiếng cười như chuông bạc.
“Những người đó là gia quyến biên thành.” Kim Phong Hoa dán lên lưng Tiên Y giải thích: “Nơi này không giống thành thị nội địa, nữ tử không có quá nhiều quy củ, ngươi cũng có thể thường xuyên đi dạo, nhưng ngươi cần phải hiểu được điểm mấu chốt của ta.
Tiên Y đáp một tiếng, nàng biết Kim Phong Hoa không thích để cho người khác nhìn thấy mặt nàng, xem ra nàng muốn bỏ khăn che mặt tuỳ ý đi lại ở thời đại này chỉ là mộng tưởng khó mà thành hiện thực.
Kim gia ở Hoành thành cũng xem như là thế gia, hơn nữa Đại lão thái gia và Nhị lão thái gia đều là vì bá tành biên thuỳ mà mất mạng, ở Hoành thành phần lớn là thương nhân từ biên quan đến hoặc đi đến biên quan, từ đời tổ tông đã cực kì tôn sùng và biết ơn với Kim gia, thế cho nên tri phủ, huyện lệnh hay quận thú đến nhậm chức ở Hoành thành đều có quan hệ không tồi với Kim gia. Kim gia ở Hoành thành không những rất có uy vọng, còn bởi vì năm đó tổ tiên để lại ruộng đất cửa hàng cùng với một mỏ than đá Tây Sơn nên đã là một nhà giày nổi danh ở địa phương, có thể nói ở Hoành thành, bất luận là thương nhân hay quan lại, chân đất hay thợ thủ công, hầu như không ai không biết Kim gia, không ai không biết Kim Tam lão thái gia.
Xe ngựa vừa mới vào Hoành thành, hạ nhân Kim phủ liền chạy về báo tin, cho nên chờ tới lúc Kim Phong Hoa dắt theo Tiên Y đi đến cửa Kim gia, đại môn đã có hàng người tách ra hai bên, xem như là chính thức thừa nhận với bên ngoài địa vị của Kim Phong Hoa cùng Tiên Y ở Kim gia. Kim Phong Hoa cùng Tiên Y không xuống xe ngựa mà là ngồi xe đi vào bên trong.
“Kim gia ở Hoành thành rất rộng, tổng cộng chia làm ba phần, mỗi vị lão thái gia ở một nơi, ba phần đều có một đại môn, nhưng ngày thường nơi này không mở cửa đại môn. Kim gia đại khái là một toà nhà ngũ tiến, sân đại tiến ba phòng đều đồng sở hữu, phân chia từ nhị tiến