Editor: Thanh Việt
Toà nhà trên núi có diện tích nhỏ hơn dưới chân núi, nhưng nếu tính cả vườn và nhà thuỷ tạ thì cũng không phải là nơi Kim trạch ở Lâm Thanh có thể so, bởi vì toà nhà này chuẩn bị là để cho Nhị lão thái gia sau khi thành thân vào ở, cho nên tên của nó cũng lả do Nhị lão thái gia viết. Tuỳ Viên - một lâm viên tuỳ tính hoà tan vào tự nhiên, có thể nhìn ra được Nhị lão thái gia lúc sinh thời tiêu sái không chịu ràng buộc, tiếc rằng trời ganh anh tài, chỉ có thể lưu lại một nét bút trong lịch sử Phái quốc, vào cái tuổi niên thiếu sáng lạn nhất rời khỏi thế gian.
Kim Phong Hoa và Tiên Y cũng không sửa đổi tên của toà nhà, chỉ là định ra loại hoa cỏ năm nay sẽ trồng trong vườn, trong nhà phần lớn đều mới, cho dù là đồ người ta thêm vào trước khi Nhị lão thái gia xuất chinh cũng không có người dùng qua. Kim Phong Hoa lần đầu tiên tới đây đã nhìn trúng toà nhà này, hơn nữa hắn biết rõ làm người sẽ nhớ tới bạn cũ, nếu hắn thật sự sống trong nơi Nhị lão thái gia sinh thời thường sống, không nói hắn có thể thích ứng được hay không, ít nhất nhóm lão nô bộc đi theo Nhị lão thái gia sẽ cảm thấy không thoải mái, giống như hắn đến sẽ làm mất hết dấu vết Nhị lão thái gia đã từng tồn tại, từng sống. Chính phòng của Tuỳ Viên vẫn luôn trống không, gia cụ hiện tại đều là do Kim Phong Hoa dặn trước người làm ra, phong cách vật dụng trong nhà phần lớn là tương tự với nhà ở Lâm Thanh, cho nên sau khi Tiên Y dọn vào ở luôn có cảm giác quen thuộc, ở cũng thêm kiên định.
Bọn họ vốn dĩ không có quá nhiều đồ đạc, chỉ cần chỉnh lí chút đồ đắt tiền như nữ trang, quần áo, sau đó lại phân việc nô bộc trong nhà, rồi dàn xếp cho Du nhi cùng nhũ mẫu, vội đến khi trời tối mới coi như bước đầu thành hình, bất quá rất hiển nhiên, một ngôi nhà rộng lớn như thế nhân thủ đúng là không đủ, Tiên Y chỉ có thể đem tôi tớ mình mang đến an bài hết vào trong chính phòng, chức vụ cũng không thay đổi gì. Bữa tối tam phòng bên kia không có người qua gọi, Tuỳ Viên vừa lúc cũng có phòng bếp lớn và phòng bếp nhỏ của mình, Tiên Y để đầu bếp mình mang đến vào phòng bếp nhỏ, bọn họ ít người, hiện tại vẫn chưa cần dùng đến phòng bếp lớn, chỉ chờ ngày hôm sau Nghiêm tổng quản phái người tới mới có thể lấp đầy chỗ trống của nô bộc trong nhà.
Trước khi dùng bữa tối, Kim Phong Hoa không chê phiền toái, mang theo thê tử nhi tử ngồi kiệu xuống núi, tự mình đến tiểu từ đường của nhị phòng dâng hương, Tiên Y là nữ nhân không thể tiến vào từ đường, nhưng trên hộ tịch Du nhi là trưởng tử của Kim Phong Hoa, cho nên Kim Phong Hoa mang theo Du nhi cùng Nghiêm tổng quản đi vào tiểu từ đường, Tiên Y thì ở bên ngoài khấu đầu một cái. Tiên Y không phải là được cưới vào cửa sau khi Kim Phong Hoa nhập tịch Kim gia Hoành thành, vì thế sau khi Kim Phong Hoa được nhận làm con nuôi, bao gồm cả Du nhi một nhà ba người bọn họ đều có tên trên gia phả của nhị phòng, không cần phải ghi lại, cho nên hiện tại Tiên Y cũng không cần đi đại từ đường của Hoành thành Kim gia để nhập tịch, chỉ chờ đến thời điểm khai tông tế tổ năm sau, Tiên Y đi vào dâng hương là được, đây là cơ hội duy nhất được phép tiến vào từ đường của cả đời một nữ tử.
Đối phó ngoài mặt Kim Phong Hoa cũng không bủn xỉn công sức, việc nào làm được sẽ làm từng thứ ngay cả động tác nhỏ nhất, cho dù trong lòng không cho là đúng, Nghiêm tổng quản đứng ở bên ngoài xem trong lòng cũng hơi chua xót, vốn dĩ vẫn còn ôm tâm tư hoài nghi cùng bài xích, chung quy đã có điểm buông lỏng, giọng nói của lão cũng mềm hơn, hốc mắt đỏ ửng nói: “Thiếu gia có hậu, thiếu gia cuối cùng cũng đã có tôn tử và chắt trai.”
Thiếu gia tất nhiên là chỉ Nhị lão thái gia, năm đó Nhị lão thái gia đi, trưởng bối trong nhà vẫn còn tại vị, Nghiêm tổng quản vẫn còn là một gã sai vặt, trong lòng lão nhiều năm như vậy hình ảnh của Nhị lão thái gia như được dừng lại, vẫn luôn sống trong cái năm còn ngây ngô đường hoàng.
Dâng hương xong, hắn thương lượng với Nghiêm tổng quản về số lượng hạ nhân của Tuỳ Viên, sau đó Kim Phong Hoa cùng Tiên Y một lần nữa về lại căn nhà trên núi, lúc này phòng bếp cũng đã chuẩn bị xong bữa tối, một nhà ba người cũng bởi vì lên đường mệt mỏi nên tuỳ ý ăn mấy miếng. Du nhi tuổi còn nhỏ, tuy giữa trưa đã ngủ một lúc, nhưng lúc này cũng không duy trì được, ngáp một cái rồi bị ôm xuống.
“Du nhi còn sẽ không gọi người chứ?” Phu thê hai người rửa mặt lúc sau, Kim Phong Hoa ngồi ở mép giường đột nhiên hỏi.
“Nam hài luôn biết nói chuyện rất muộn.” Bởi vì không biết cụ thể ngày sinh của Du nhi, nàng đã tìm một lão ma ma sờ xương thử, sinh nhật được định vào tháng giêng gần với sinh thần của Kim Phong Hoa, lúc ấy chỉ tìm bằng hữu thân cận mời một bữa cơm, ngay cả lão thái cô cũng không mời tới, bây giờ mới nhớ, đứa bé này cũng hơn một tuổi rồi.
“Nương ta nói ta hơn bảy tháng đã nói chuyện rất rõ ràng.” Kim Phong Hoa nhíu mày nghi hoặc nói.
Tiên Y ngầm khinh thường, người với người tất có khác biệt, hơn nữa Kim Phong Hoa trong lòng nàng là một tên yêu nghiệt, tất nhiên phải bất đồng so với người khác.
“Ngày mai ta có phải đi tam phòng thỉnh an không?” Tiên Y đối với loại đại gia tộc này luôn tồn tại một chút nhút nhát, kiếp trước nàng không phải là giai cấp có đặc quyền gì, đời này đầu thai còn là mệnh nha đầu, cho dù không tự ti nhưng cũng không quá phận kiêu ngạo, nàng đã xuyên qua lâu như vậy, người như cỏ rác, chuyện lục đục với nhau đã không còn gì hiếm thấy nữa.
“Không cần, tam phòng cũng không có lão thái thái, đại phòng lại là người goá chồng, căn bản không có khả năng mỗi ngày đều đến tam phòng ngồi, huống chi bêm ngoài ba nhà đã phân chia, đại phòng lão thái thái lại không phải tổ mẫu đứng đắn của chúng ta, ngày lễ ngày tết đến thỉnh an gặp một lần là được rồi.” Kim Phong Hoa dừng một chút, lại bổ sung: “Nếu bọn họ kêu đến dùng bữa, nàng cứ đem Du nhi theo, phải cho người ta thấy, con trai ta không phải đứa không thể nhận người.”
“Được.” Một kế tôn không cùng huyết thống mang theo một đứa con nuôi không cùng huyết thống, nói không chừng bọn người trong lòng có quỷ đang chê cười họ.
Buông màn che, Kim Phong Hoa tuỳ ý sờ một cái, chỉ cảm thấy lông mi Tiên Y hơi run lên như lông chim, cào thẳng vào tim hắn làm tim hắn đập nhanh hơn, miệng khô lưỡi khô, lại nhớ đến đoạn thời gian không có nàng, Kim Phong Hoa chậm rãi nâng tay sờ sau cổ của Tiên Y, ánh mắt chuyên chú, sau