Editor: Thanh Việt
Nhị phòng thực sự rất rộng, nô bộc trong nhà chỉ ở một vài toà nhà, bởi vì nhị phòng ở phía sau, chiếm diện tích vùng núi cũng nhiều nhất, cho nên số toà nhà trên núi của nhị phòng cũng nhiều nhất, đặc biệt là Dao Phong lâu ở cuối, tổng cộng nó có ba tầng lầu, không cần đi đến Kim gia mà từ phía xa đã nhìn thấy, coi như là một kiến trúc mang tính biểu tượng của Kim gia. Nhị phòng cũng có kết cấu ngũ tiến, trong đó phần lớn các toà nhà là xếp chồng lên nhau, chính phòng ở phía sau cửa thứ ba, chiếm phần lớn bộ phận đất bằng phẳng của nhị phòng, phòng ốc nghe nói năm kia đã tu sửa qua, nhưng Tiên Y rảo bước trên con đường lát đá luôn cảm giác những rường cột trạm trổ và kiến trúc cổ đại này tồn tại loại hơi thở áp lực trầm trọng, rất khác biệt so với toà tiểu trạch của nàng ở Lâm Thanh. Ở nơi này dường như đều truyền thừa sự bi thống thảm thiết của Hoành thành Kim gia qua nhiều đời, còn toà tam tiến ở Lâm Thanh lại là cảm giác tự do thoải mái ấm áp.
Tiên Y hơi khẩn trương, tuy rằng kiếp trước nàng bán tín bán nghi với quỷ hồn, nhưng từ sau khi nàng xuyên qua liền tin tưởng quá nửa đối với linh hồn, thậm chí đối với một ít tín nghưỡng tôn giáo cũng tồn tại sự kính sợ, khác với trong dĩ vãng. Ở toà nhà ở Lâm Thanh còn tốt, tuy là hàng “second-hand” nhưng dù sao cũng là nhà mới, hơn nữa lại không có người chết, chỉ là nhà dân bình thường, diện tích không lớn. Nhưng toà nhà Kim gia này, ít nhất đã tồn tại được một hai trăm năm, nơi này đã có bao nhiêu người từng sống, bao nhiêu người từng chết, Tiên Y nghĩ đến đã cảm thấy da đầu tê dại, hơn nữa Nhị lão thái gia chết trẻ, lâu ngày nơi đây không có chủ tử cư trú, cho dù đã từng tu sửa lại, Tiên Y cũng có thể nhìn ra được sự tiêu điều cùng thê lương ở đây.
“Không muốn ở tại nhà chính sao?” Kim Phong Hoa đang đứng cạnh Tiên Y đột nhiên hỏi.
Sắc mặt nàng có chút trắng gật gật đầu, nói: “Có lẽ là ta nhát gan, nơi này cứ có cảm giác quá yên tĩnh.”
Kim Phong Hoa dắt tay nàng cười: “Chúng ta là tiểu bối tất nhiên không thể ở trong nhà chính, trên núi bên cạnh Dao Phong lâu có một toà nhà, dựa theo rừng mà kiến tạo, còn có một dòng suối nhỏ từ núi chảy qua, hình thành một nhà thuỷ tạ, vì là trên núi nên hoà trà dại mọc quanh bốn phía, cảnh trí rất là động lòng người. Chỗ đó ban đầu là cho Nhị lão thái gia làm chỗ thưởng cảnh, nhưng sau khi xây xong Nhị lão thái gia chưa kịp vào ở liền mất trên chiến trường, toà bộ nhị phòng chỉ có chỗ đó là mới xây, nhiều năm cũng không có người ở, trước đó vài ngày ta qua đây lại nhìn trúng nơi đó nên cố ý bảo người dọn dẹp một lần, hẳn bây giờ đã đâu vào đấy rồi.”
Tiên Y thở phào nhẹ nhõm, tuy không biết có phải là trùng hợp hay không, nhưng đối với sự săn sóc của Kim Phong Hoa nàng vẫn cảm nhận được.
“Du nhi không biết đã tỉnh ngủ hay chưa, vừa mới đến không gặp trường bối là thất lễ.” Tiên Y kì thực cũng hoàn toàn không muốn cho đứa nhỏ này đi gặp mấy người xa lạ đó, cho dù bọn họ là trưởng bối nhưng chung quy vẫn không có quan hệ huyết thống, nước ở Kim gia rất sâu, người lớn còn đỡ, nếu một đứa bé bị lợi dụng, đến lúc đó hối hận cũng không kịp.
Kim Phong Hoa làm như không sao cả nói: “Chỉ là một đứa trẻ, thấy hay không thấy cũng không quan trọng, về sau bổ sung là được, huống chi... nó cũng không phải hài tử của Kim gia Hoành thành.”
Tiên Y nhất thời chua xót, đâu chỉ Du nhi không phải hài tử của Kim gia Hoành thành, ngay cả Kim Phong Hoa cũng không phải huyết mạch của Kim gia Hoành thành, đối với bọn người ở Kim gia mà nói, bọn họ đều là người ngoài, đều là đột nhiên xuất hiện rồi mạnh mẽ gia nhập vào trong bọn họ, phỏng chừng trừ Tam lão thái gia, không ai nguyện ý để một ngoại nhân tới kế thừa tài sản của Nhị lão thái gia.
Cỗ kiệu dừng lại, hai người vào trong sương phòng của chính phòng nhìn Du nhi đã tỉnh ngủ, Hổ Phách cùng bà vú đều canh chừng bên cạnh đứa nhỏ, thấy bọn Tiên Y tiến vào đều cùng lại chào hỏi, lúc này bên ngoài có một lão giả đến làm Quan Kỳ phải đi vào truyền lời, nói là lão quản sự của nhị phòng tới bái kiến Kim Phong Hoa. Kim Phong Hoa không nghĩ sẽ để toàn gia sống ở chính phòng nên chỉ mang theo mấy người ra khỏi sương phòng, còn Tiên Y cùng nhũ mẫu ôm Du nhi ngồi sẵn trên kiệu, hắn thì đi qua gặp một lần lão quản sự lần trước không hề lộ diện.
Lão quản sự xác thật tuổi đã cao, ông ta là gã sai vặt của Nhị lão thái gia, cũng là nhi tử của tổng quản trong viện, năm đó bên người Nhị lão thái gia có hai gã sai vặt, một người đi theo đến biên quan, còn ông ta là bởi vì trong nhà là độc đinh* nên bị Nhị lão thái gia kiên quyết để lại trong nhà, vốn định chờ Nhị lão thái gia về kết lại tình nghĩa chủ tớ, lại không ngờ tới, chủ tử tuổi còn trẻ đã không thể trở về được nữa, ngay cả đồng bạn đi cùng cũng chết trận nơi sa tường, chỉ còn lại mình ông ta lẻ loi canh giữ nhà cửa, kế thừa chức quản sự của phụ thân, lần này làm một lần đến khi già, bây giờ cả tôn tử của lão cũng sắp đón dâu.
*Độc đinh: nhà chỉ có một người con trai.
Lão quản sự họ Nghiêm, hắn vốn là sẽ trông coi nhà cửa đến khi chết, lại không nghĩ rằng nhiều năm sau, Tam lão thái gia vẫn còn nhớ phải cho Nhị lão thái gia một người tiếp tục dâng hương hoả, bởi vì con nối dõi của Kim gia không nhiều, vì thế chỉ có thể tìm một người có huyết thống từ thời lão tổ. Nghiêm lão quản sự không phải người thông minh, nhưng cũng không phải người ngu, ông ta uy rằng không vui khi tìm một huyết thống xa như vậy nhưng ông cũng biết, nếu như lúc này không tìm được, chờ tới khi Tam lão thái gia vừa chết, ngôi nhà cũ ông ta phải hao tốn cả đời để bảo hộ sẽ không thể giữ nổi nữa, có khi chỉ cần qua mấy thế hệ, chưa nói đến chuyện Nhị lão thái gia có được thờ phụng nữa hay không, hậu nhân cũng sẽ không còn nhớ rõ vị tổ tiên chết thời niên thiếu trung nghĩa kia.
Nhưng hiện tại toà nhà này tuy tạm thời được bảo vệ, nhưng Nghiêm tổng quản cũng không thể đem tất cả những gì sở hữu đặt lên người vị tân thiếu gia này, rốt cuộc bụng người cách một lớp da*, lại nói Kim Phong Hoa này xuất thân là một đứa con vợ lẽ, thật sự rất khó có thể làm Nghiêm tổng quản yên tâm đem gia nghiệp giao phó cho hắn, ông ta muốn quan sát một thời gian rồi mới tính toán làm gì tiếp.
*Bụng người cách một lớp da: khó lường trước trong lòng người kia đang