Editor: Thanh Việt
Tiên Y cũng không nói có gặp Mạnh Huệ Lam hay không, tuy Kim Phong Hoa bá khí bảo nàng muốn làm thế nào thì làm, nhưng Mạnh Huệ Lam là thân thích Lâm Thanh Kim gia, cho dù ở trên giấy tờ pháp lí không có quan hệ gì với Kim Phong Hoa, nhưng trên huyết thống lại là người thân. Hiện giờ ở Hoành thành, Tiên Y không có ai là bạn tốt, đại phòng tam phòng đều muốn xác định giá trị của Kim Phong Hoa trước cho nên hai vị thái thái không có nhiều khả năng là sẽ mang nàng đi tham dự yến hội của các phu nhân giới thượng lưu, cho nên Mạnh Huệ Lam đến lại biến thành một phép thử, nếu nàng thật sự lười đến mức không gặp, khó tránh khỏi người có tâm tư sẽ bôi nhọ Kim Phong Hoa không niệm tình cũ, lại mang chuyện xuất thân của Tiên Y ra, lỡ như chuyện này để người ta nắm đằng chuôi, sau này nàng cũng sẽ gặp nhiều phiền toái. Còn không bằng thoải mái hào phóng đi gặp, giống như chỉ là xã giao, làm mấy người nhàm chán kia phải câm miệng.
Mạnh Huệ Lam đi một đường không kịp nhìn lên núi, kì cảnh dưới chân núi còn chưa phải quá sức chịu đựng, nhưng nàng ta đã bị núi rừng trên núi làm cho chấn động, đại khái là do cả đời này nàng ta tưởng đã nhìn thấy toà nhà tốt nhất, ngay cả Kim gia kinh thành cũng chỉ lớn hơn một cái sân so với nhà khác, nhưng đó chỉ là bọ so với toà nhà mấy trăm năm của thế tộc. Nàng ta kéo kéo chiếc váy lụa tự cho là tốt nhất, chỉnh lại trâm tua rua mạ vàng có chín viên lưu li, cao ngạo đi vào trong Tuỳ Viên, nhưng vừa nhìn thấy Tiên Y kia trong nháy mắt toàn bộ tiết khí rút hết, một loại chua chát tràn ngập khắp thân nàng ta, cảm giác hối hận không kịp giày vò tim gan.
Tiên Y cũng không trang điểm gì nhiều, gặp mặt nữ nhân như Mạnh Huệ Lam, nàng không cần phải trang điểm trang trọng quá mức, chỉ đổi một bộ váy dài bằng tơ lụa nguyệt hoa, dưới chân váy thêu một bông hoa mẫu đơn lớn, không mộc mạc nhưng cũng không quá mức hoa lệ, chỉ là nghe nói loại vải dệt này là do Kim Phong Hoa mua từ ngoại quốc về, mát mẻ dễ chịu nên tự tay may cho nàng một bộ váy, còn vì bộ váy này mà đánh cho nàng một bộ trang sức, hôm nay Tiên Y không đeo nguyên bộ trang sức đó, chỉ dùng hai đôi trâm có một đoá mẫu đơn nhỏ, tai đeo đôi khuyên cùng kiểu dáng, còn mấy cây trâm còn lại và bộ diêu cũng không đeo lên, mùa hè thế này, nếu trang điểm đầy đầu giống Mạnh Huệ Lam, không nói chuyện nặng muốn chết thì cũng nóng phát hoảng. Chẳng qua Tiên Y tuy chỉ cài bốn cây trâm nhỏ lại như chọc vào mắt Mạnh Huệ Lam, đồ trang sức trên người Tiên Y đều không thấy trên thị trường, mặc kệ từ góc độ nào mà xem, đồ Tiên Y dùng đều là vàng chứ không phải mạ vàng.
“Lưu Nhị nãi nãi là khách hiếm khi đến.” Mạnh Huệ Lam gả cho đích thứ tử của nhà bán dược liệu Lưu gia, đứng hàng lão nhị.
Mạnh Huệ Lam nhịn rồi lại nhịn mới có thể ngăn cản mình xúc động không tiến lên rút cây trâm vàng trên đầu Tiên Y xuống, dựa vào cái gì nó lại có vận khí tốt như vậy, Kim Phong Hoa chưa tính, hắn coi như là bị biểu cữu bán đi, nhưng nữ nhân Diêu Tiên Y này lại tính là thứ gì chứ, từ người hầu được Trần gia mang đến, trước lúc gả cho Kim Phong Hoa chỉ là một nô tỳ bưng trà đưa nước, hiện giờ lại có thể ở một căn nhà tốt thế này, mặc bộ quần áo tốt thế này, đeo đồ trang sức quý giá thế này, thân phận cũng biến thành cháu dâu của tướng quân quá cố, thê tử của tân bảng tú tài, không nói trước được tương lai có thể tiến thêm một bước, nhận cáo mệnh gì đó. Như vậy… Như vậy rõ ràng là hơn hẳn ả.
“Là do phu quân ta đến Hoành thành tìm một cửa hàng mới, ta cũng liền thuận tiện đi theo.” Mạnh Huệ Lam khoé miệng co rút, cười cứng đờ, trong lòng ả cũng đang cố kỵ thân phận hiện tại của Tiên Y, phu quân ả trước khi đi cũng đã cảnh cáo ả.
“Nói như vậy Lưu gia muốn ở Hoành Thành mở cửa hàng dược liệu, thật là đáng chúc mừng.” Tiên Y khách khí nói.
“Hà tất lại nói năng khách sáo như vậy, nói như thế nào đi nữa, chúng ta cũng là thân thích.” Mạnh Huệ Lam chưa từ bỏ ý định nói.
Tiên Y cúi đầu uống trà, không mặn không nhạt trả lời: “Lưu Nhị nãi nãi vẫn nên nói năng cẩn thận, thân thích gì đó, đặt trong lòng là tốt rồi, nơi này dù sao cũng là Hoành thành Kim gia, cho dù nhị phòng chúng ta không treo danh hào phủ tướng quân lên, nhưng đại phòng và tam phòng đều có phẩm cấp cả, trên gia phả đã ghi tên, chúng ta không hay đổi ý, cũng không dám đổi ý.”
Mạnh Huệ Lam nghẹn, không dám nói lời quá khó nghe, ả ta biết nơi này không hoàn toàn chỉ có người của Kim Phong Hoa, vạn nhất lời nói của ả bị truyền ra ngoài, Kim Phong Hoa như thế nào ả không quan tâm, nhưng nếu bởi vì vậy mà chuyện làm ăn của nhà chồng bị ảnh hưởng, khi trở về ả sẽ không có đồ tốt để ăn.
“Ai nha, cũng bất quá là nói hai câu làm thân, Kim Tam thiếu nãi nãi cũng quá cẩn thận rồi.”
Tiên Y cũng biết không thể nói lời tuyệt tình, người ở đời chung quy không có kẻ địch vĩnh viễn, liền cười nói: “Không nói chuyện đó nữa, chúng ta cũng đã quen nhau lâu, nếu Lưu công tử có chuyện gì cần, phu quân ta cũng đã nói, thế nào cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn.”
Mạnh Huệ Lam được tin, trong lòng kiên định vài phần, tuy nói mở mấy cửa hàng ở Hoành thành cũng không làm phiền đến Kim gia, nhưng ai cũng đều biết có người quen làm quan luôn tốt cho buôn bán, cho dù Kim Phong Hoa đã sửa lại tổ tông trên gia phả, nhưng nếu lén lút làm thì cũng được. Lưu gia ở Hoành thành cho dù có dựa vào một chút, mặc dù tương lai không dùng đến nhưng cũng có tác dụng làm kinh sợ, chuyện này vô hại đối với Kim Phong Hoa, nhưng đối với Lưu gia lại có lợi. Nhưng mà lần này Mạnh Huệ Lam tới cửa chứ không phải Lưu Nhị thiếu gia tìm tới Kim Phong Hoa, như vậy nói lên chuyện Nhị thiếu gia này cũng có chút đầu óc, cũng coi như đi thử một lần. Nếu Tiên Y tránh mặt không gặp đã nói lên thái độ của Kim Phong Hoa, Lưu gia cũng sẽ không cố gắng một hai dựa vào, hơn nữa nữ nhân đi tìm thân thích, nhiều nhất là bị người khác cười chê hai câu, cũng không ném mặt mũi của Lưu gia đi. Chuyện này nếu đổi lại là Lưu thiếu gia tự đi tìm Kim Phong Hoa lại bị người ta cự tuyệt, đó chính là hoàn toàn mất hết mặt mũi, tương lai cũng ít có cơ hội chuyển mình, nói không chừng việc khai trương cửa hàng tương lai cũng sẽ có chút phiền phức. Kim Phong Hoa biết điểm này, lại thích giao tiếp với người thông minh nên mới có thể quyết định gặp mặt vị Lưu thiếu gia này một lần.
Hai người nói xong chuyện chính lại không còn gì để nói,