Duyên Làm Phu Quân

Chương 67


trước sau



 
Editor: Thanh Việt
 
Kim Phong Hoa cũng không để ý chuyện buôn bán trong tay Lưu gia, hắn đã gặp qua vị Lưu Nhị thiếu gia này, tuy không đến mức vừa gặp đã như bạn cũ, nhưng cũng cảm thấy hắn rất có ý tứ, huống chi kiếp trước hoàng thương Lưu gia cũng không phát sinh chuyện này, vậy dược thương Lưu gia vẫn chưa luôn chưa xuất đầu, lần này xem như vận mệnh của bọn họ có sự thay đổi, Kim Phong Hoa cũng rất muốn nhìn thử một cái xem Lưu Nhị thiếu gia này rốt cuộc có thể đi được đến đâu. Lưu Nhị thiếu gia kì thực đã mờ mịt muốn đưa cho Kim Phong Hoa một phần cổ phần danh nghĩa, đây là do hắn quyết đoán cũng là do mưu trí của hắn, chỉ tiếc Kim Phong Hoa không tham chút tiền đó, không phải là do hắn thanh cao, mà là bất luận kẻ nào cũng không rõ về hắn. Thôi công công rốt cuộc đã nắm giữ cái gì, kiếp trước hắn vì muốn yên ổn, hợp tác với hoàng đế, đưa cho lão ta một phần ba, còn đời này, ai cũng không biết Thôi công công chết trong tay hắn, cho nên rất tự nhiên, những thứ Thôi công công ngầm giữ đều được hắn vui lòng nhận lấy. Đối với mấy thứ này, hắn có kinh nghiệm hai đời để xử lí, huống chi chỉ sợ hắn là người hiểu rõ Thôi công công nhất, người này trên danh nghĩa là dưỡng phụ của hắn, cho hắn một cuộc sống vặn vẹo, cũng đồng thời cho hắn kinh nghiệm người khác không thể có, còn cả tính cách và trí tuệ.
 

Kim Phong Hoa vừa về đến nhà đã thấy Tiên Y ngồi ngẩn ra bên cửa sổ, nàng rất ít khi ở trong phòng lúc mình về nhà, nhưng đã qua nhiều ngày Tiên Y đều như vậy, có vẻ rất là khác thường.
 
“Hôm đó Mạnh Huệ Lam tới rốt cuộc nói gì với nàng?” Kim Phong Hoa đi qua, kéo ghế dựa tùy ý ngồi đối diện Tiên Y hỏi.
 
Tiên Y có chút bực bội, không phải vì chuyện bình thê mà là nàng cảm thấy lòng mình đã có sự thay đổi lớn, nếu là một người thường lui tới với hắn chỉ sợ bây giờ nàng đã bắt đầu suy xét có nên thu dọn tài sản chuẩn bị hoà li hay không, nhưng mấy ngày nay nàng nghĩ rồi lại nghĩ, đầy trong đầu toàn là âm mưu  mà đại phòng sẽ thực hiện như thế nào, nàng vẫn luôn cho rằng ở bên một nam nhân âm trầm quỷ dị thế này sẽ có thể thoải mái rời đi, bây giờ ngược lại nàng lại cố gắng bảo vệ cái hôn nhân đã từng làm cho nàng nghĩ chỉ là vui đùa hay bất đắc dĩ. Nàng phát hiện nàng lưu luyến nam nhân này, bất luận là người hay tim hắn.

 
“Có chút mệt.” Tiên Y vươn tay yêu kiều nói.
 
Kim Phong Hoa không nói hai lời trực tiếp ôm Tiên Y vào lòng, đặt nàng lên người mình, ánh mắt chăm chú mà ôn hoà, không có một câu oán hận. Tiên Y không muốn để hắn thấy mặt nàng đã ửng đỏ lên, đôi tay lập tức vòng qua cổ Kim Phong Hoa, dán người lên thân hắn, đầu cũng đặt lên cổ hắn, từ khi nào bắt đầu việc hắn ôm nàng, hai người đều đã không còn cứng ngắc, từ khi nào đã bắt đầu việc Kim Phong Hoa chỉ có thể ngủ bên cạnh nàng mới có thể đi vào mộng đẹp, hắn thường bừng tỉnh nửa đêm đánh thức nàng, nàng chưa bao giờ nói, cũng không muốn thay đổi, bởi vì nàng đoán, có lẽ Kim Phong Hoa cũng không muốn cho nàng biết hắn yếu ớt. Nhưng mà hiện tại, việc đó hình như không còn xuất hiện nữa, cho dù nửa đêm nàng đứng dậy uống nước, Kim Phong Hoa cũng không còn toàn thân cứng đờ, tựa như đang kìm nén cái gì nữa. Nàng và hắn không còn là hai người, mà là một chỉnh thể.
 
“Có phải do nơi này không thoải mái không?” Kim Phong Hoa rất hiểu Tiên Y, nha đầu này vẫn luôn hướng tới một cuộc sống không phải như thế này, là hắn bắt ép nàng dưới tình huống nàng không biết nhưng phải tham dự vào kế hoạch của hắn, nhưng mà hiện tại hắn không thể buông tay, vì vậy chỉ có thể thỏa mãn nàng ở chuyện khác, cho dù có ít nhiều ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn đi chăng nữa.
 
“Chàng trừ ta ra sẽ còn cưới người khác sao?” Tiên Y nhớ tới chuyện bình thê kia trong lòng liền ầm ĩ lên.
 
Kim Phong Hoa đảo mắt liền nghĩ tới điểm mấu chốt, lộ ra ý cười nói: “Lưu Nhị thiếu gia đúng là một người thông minh có tâm tư linh hoạt.”

 
“Chàng làm sao biết là hắn bảo Mạnh Huệ Lam nói cho ta?” Tiên Y cảm thấy như người trước mắt là thần vậy.
 
“Vừa mới nãy chỉ là hoài nghi, hiện tại đã xác định.” Kim Phong Hoa cắn mũi Tiên Y một cái, xảo quyệt cười nói.
 
Tiên Y mở to hai mắt nhìn, nàng…… Nàng bị lừa?
 
“Nhà chúng ta ít người, đã nhiều ngày đại phòng và tam phòng cũng chưa phái người tới, như vậy chỉ có Mạnh Huệ Lam là người duy nhất làm nàng không vui tới, nhưng dựa vào tính cách của nàng, Mạnh Huệ Lam dù nói gì khó nghe, nàng cũng sẽ không quá để ý, cộng với lời nàng vừa nói, tất nhiên chuyện nàng nói là chuyện làm nàng phiền lòng, lấy đức hạnh của Mạnh Huệ Lam kia, ả tuyệt đối không thể nói được lời nào thực tế, cho nên chuyện này chỉ có thể là do trượng phu của ả cố ý chuyển lời cho nàng.” Kim Phong Hoa vuốt đầu Tiên Y phân tích nói.
 
“Đây là thể loại đầu óc gì……” Tiên Y hơi cúi đầu đầu bất mãn lẩm bẩm nói.
 
Kim Phong Hoa lại cười: “Nói đi, có phải đại phòng lại làm ra chuyện xấu gì hay không.”
 

“Lão phu nhân nhà người ta muốn cho chàng một bình thê kìa.” Uất nghẹn mấy ngày, Tiên Y cảm thấy mình đã nghẹn muốn nội thương, ở trong lòng Kim Phong Hoa cũng lười giả vờ, dù sao trình độ trạch đấu của nàng mới chỉ ở sơ cấp thôi, huống chi mẫu thân nàng cũng từng nói qua, cảnh giới cao nhất của trạch đấu không phải nữ nhân trị nữ nhân, mà là để nam nhân của ngươi thay ngươi trị nữ nhân khác, ở hậu cung gọi là mê hoặc long chủ, ở nhà bình thường gọi là mê hoặc trượng phu. Tuy rằng nói không dễ nghe, nhưng mà có một lão công nghe lời là mộng tưởng nữ nhân từ cổ đến kim, không quan tâm cái gì mà luật pháp hay lễ giáo, nói cái gì mà nữ nhân không được chua ngoa ganh tị, hạnh phúc của nữ nhân chưa bao cần người ngoài phán xét. Huống chi Tiên Y tin tưởng vào tính cách của Kim Phong Hoa, hắn tuyệt đối không có khả năng để cho người khác tham dự vào chuyện nhà của mình, cũng sẽ không để nữ nhân khác nắm giữ cuộc sống của hắn.
 
Quả nhiên, Kim Phong Hoa chỉ một cái chớp mắt liền lạnh mặt, nói thẳng: “Bà già kia quá rảnh?”
 
“Người ta

nói không chừng chỉ là muốn có quan hệ tốt với chàng, mắt thấy chàng có thể vào triều làm quan, bà ta lại nhòm ngó sản nghiệp nhị phòng, tất nhiên phải nghĩ cách kiếm một nữ nhân quấn lấy chàng.” Tiên Y lạnh lùng nói.
 
“Thiếu gia ta rất giống như đang bị nữ nhân là nàng bắt chẹt.” Kim Phong Hoa nhướng mày bừa bãi nói.
 
“Ai bảo hậu viện của chàng chỉ có một mình ta chứ.” Nói lên lời này Tiên Y lại còn có chút đắc ý.
 
Kim Phong Hoa chụt một cái, hôn vào môi Tiên Y, sau đó khinh thường nói: “Đó là thiếu gia ta thích, nữ nhân nhiều để làm gì? Lãng phí lương thực cho vui?”
 
Tuy rằng Kim Phong Hoa không nói thích nàng, nhưng Tiên Y vẫn cảm hấy ngọt ngào, nàng cũng hôn lại Kim Phong Hoa một cái nói: “Ta đúng là được lời, phu quân có tiền có thế, lại còn là đại mỹ nhân, cũng khó trách người khác luôn để mắt đến.
 
Kim Phong Hoa dùng đuôi mắt liếc nàng một cái, làm ra biểu cảm phong tình vạn chủng*, Tiên Y liền hoá đá một lúc lâu, nói thật, trong một nháy mắt nàng thật sự cảm thấy người đang ôm nàng là một đại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, thần thái kia tư sắc kia, chỉ sợ người đứng đầu bảng của thanh lâu cũng không đạt được đến mức này.
 
Nhìn Tiên Y ngây ra, Kim Phong Hoa ha ha một tiếng phá mê chướng, trực tiếp bế Tiên Y hướng vào phòng trong, hắn sẽ không nói cho Tiên Y biết hồi nãy hắn dùng thuật mê hoặc, năm đó hắn thay Thôi công công làm việc, người nào mà không phải giả trang, sắm vai mỹ nữ là thứ đồ chơi hắn còn giữ lại, không bằng thừa dịp thê tử không phản ứng lại, mình lại chiếm chút hời. Đối với việc Tiên Y mê mẩn vẻ ngoài của hắn, lần đầu tiên Kim Phong Hoa cảm thấy cái mã xinh đẹp kì thực không còn đáng ghét nữa.
 
Kim Phong Hoa đương nhiên không để cho người khác gia nhập thế giới của hắn, gia đình của hắn là điểm mấu chốt hắn không cho người khác chạm đến, bí mật của hắn quá nhiều, cho dù hắn nguyện ý nói cho Tiên Y nhưng tuyệt đối không thể nói cho nữ nhân khác. Hơn nữa hắn không định dựa vào ai, tìm tới Kim gia Hoành thành chỉ là muốn thoát khỏi quan hệ huyết thống, nhân tiện tìm chút cơ duyên nhỏ, nhưng như vậy không có nghĩa hắn có thể chịu để cho người khác xâm nhập, thực ra hắn đã sớm phát hiện ý tưởng của hai phòng kia, nhưng tam phòng đã sớm thu tay lại, hắn cũng không để trong lòng việc nhỏ này, nhưng nếu là đại phòng thật sự không thu tay, hắn có thể tốt bụng giúp bọn họ chặt đứt. Hắn không để bụng chuyện di sản của nhị phòng cuối cùng sẽ về tay ai, nhưng hắn là con nối dõi của nhị phòng thì tuyệt đối sẽ không thất tín bội nghĩa không để ý đến hương hoả của lão thái gia và bọn hạ nhân, đây là giao dịch, hắn phân định rất rõ ràng. Nhưng mà nếu ai cảm thấy hắn chỉ có thể dựa vào Kim gia Hoành thành, thậm chí lấy chuyện này để áp chế hắn, hắn cũng sẽ không thèm để ý tìm một gia tộc mới, chẳng sợ sẽ phải đổi họ. Hoành thành Kim gia đối với hắn mà nói, thật sự quá nhỏ.
 
“Qủa nhiên như chủ tử đã nghĩ, Vưu công tử trên thực tế là đến kinh thành.” Quan Kỳ ngầm lau mồ hôi, may là chủ tử thức tỉnh gã, bằng không cứ để bọn tiểu tử thúi kia đi không sợ là sẽ lật thuyền trong mương*, nhưng ai cũng không nghĩ rằng bên cạnh Vưu thiếu gia kia lại có cao thủ đại nội, nếu là lúc ấy làm lớn, không nói chuyện chết người, lỡ như bại lộ cho dù mười mạng chó của bọn họ cũng không đủ để đền.
*Thất bại do khinh địch.
 

“Là người nào?” Kim Phong Hoa đương nhiên biết người này, chỉ là hắn không thể cái gì cũng nói cho thủ hạ, có đôi khi phải rèn luyện bọn chúng, ngay cả đời trước hắn là con nuôi của Thôi công công nhưng không phải chuyện gì cũng từng làm sao, người làm đại sự không ai tự dưng có may mắn tìm đến.
 
“Hình như là đến từ trong cung.” Quan Kỳ vừa thấy chủ tử liền biết chủ tử sợ đã sớm biết được, trong lòng càng thêm thấp thỏm.
 
“Ta muốn cụ thể.” Kim Phong Hoa hít vào một hơi, dựa vào ghế trên nhìn thẳng Quan Kỳ.
 
“Chắc là nhi tử của Vưu phi trong cung, Nhị hoàng tử Tư Đồ Chương.” Giọng nói của Quan Kỳ có chút run.
 
“Chắc là?” Kim Phong Hoa thanh âm thường thường, lại lộ ra chút tà khí.
 
“Là khẳng định, theo tin báo nhi tử Tư Đồ Chương của Vưu phi cho dù là tuổi hay miêu tả bộ dạng thì cũng đều phù hợp với Vưu Xuân Sinh, tin tức từ kinh thành còn nói là Tư Đồ Chương đã sớm có chí hướng muốn tham gia khoa cử, chỉ sợ lúc này là do hắn ta được thánh thượng cho phép, dùng danh nghĩa mẫu tộc để dự viện thí.” Trán Quan Kỳ từng giọt mộ hôi chảy xuống gạch xanh, lại không dám giơ tay lau đi.
 
“Ta đã biết.” Kim Phong Hoa đứng lên phủi quần áo nói: “Lúc trước cho các ngươi đi tra người đã tra được chưa?”
 
“Tra được, người hiện tại đang ở trong phủ Tam công chúa.” Quan Kỳ lúc này mới thuộc lòng trả lời nói.
 
“Không cần hành động thiếu suy nghĩ, còn có, tìm một cơ hội chuộc người này ra, bất luận là dùng thủ đoạn gì, đúng rồi trong tay nàng ta có một cái vòng, phải lấy ra được, nhất định đừng quên thứ này.” Kim Phong Hoa đi ra ngoài cửa. 
 
Quan Kỳ cảm thấy yêu cầu này thật kì lạ, nhưng không thể không đồng ý, chủ tử đã từng yêu cầu những thứ kì quái, giống như là đi biên cảnh mua đất hoang không ai quản lí, hoặc là không dưng đi cứu mấy nạn dân. Nhưng ai biết được đất hoang kia lại khai thác được mỏ vàng, mấy tên nạn dân kia lại có thể tiến vào Long Hành vệ hoặc vào triều đình. Hay là, chủ tử có thông thiên nhãn chăng?



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện