Editor: Thanh Việt
Tiên Y mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên cảm thấy phía sau ấm lên, không khỏi mở to mắt quay đầu nhìn, trong đêm tối không nhìn được rõ ràng lắm, nhưng đối với đôi mắt quen thuộc kia vẫn làm nàng tỉnh táo lại.
“Đã trở lại?”
Kim Phong Hoa chỉ là muốn ôm thê tử đi ngủ, lại không nghĩ rằng Tiên Y sẽ bị hắn đánh thức, liền vuốt nàng đầu, thấp giọng nói: “Ngủ đi, đã khuya rồi.”
Vốn là đang buồn ngủ, nhưng giữa đường bị đánh thức, tinh thần cũng tỉnh táo vài phần, Tiên Y lật người chui vào lòng của Kim Phong Hoa, thoải mái thở dài một tiếng, lười biếng nói: “Sao mấy ngày nay đều trở về muộn như vậy? Hàn Lâm viện có chuyện sao?”
“Gần đây triều đình không yên, người trên không về, chúng ta cũng không có cách nào về trước, nhưng nói là chính sự thì cũng không nhiều lắm, mấy cái linh tinh thôi.”
“Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Tiên Y từ trong xương cốt đã không có ý thức về đặc quyền giai cấp, cho nên tưởng rằng tầng lớp quan viên cao nhất của Phái quốc đều phải ở lại trễ như vậy, chắc chắn là gì tâm tình của lão Hoàng đế không tốt, hoặc là có đại sự gì đó, Kim Phong Hoa cho dù có tiền đồ không tồi, nhưng cũng chỉ là thoạt nhìn qua mà thôi, rốt cuộc cũng chỉ mới thực tập, còn phải để cho sư phó dẫn dắt, lỡ như có chuyện gì không tốt, thứ chọc phải luôn là phiền toái.
Kim Phong Hoa liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tư Tiên Y, buồn cười hôn nàng nói: “Yên tâm đi, chúng ta chỉ quản công văn giấy tờ, Hoàng thượng dù muốn lòng dạ không thuận, cũng sẽ tìm đến mấy người trước mắt, loại như chúng ta toàn tránh trong Hàn Lâm viện, cùng lắm chỉ là nghe lệnh làm việc thôi, Hoàng thượng cũng không rảnh để ý đến chúng ta.”
Tiên Y gật gật đầu cuối cùng cũng có thể thả lỏng tâm tư, do tiểu thuyết và ti-vi kiếp trước ban tặng, trong cảm nhận của nàng Hoàng đế có vẻ đều là người hay nghi thần nghi quỷ, nhìn ai không vừa mắt là sẽ kéo ra ngoài, đặc biệt là giận chó đánh mèo, Hoàng đế luôn có lúc thân bất do kỷ*, cho dù chán ghét một quan viên nào đó, nhưng vì ngại đại cục, thông thường hắn đều nhịn xuống, nhưng lại không thể không phát lửa giận ra ngoài, như vậy những tiểu quan có vị trí không cao, lại không có tác dụng đặc biệt liền sẽ trở thành nơi cho ngài ngự tức giận, ngày nào đó phải vứt lại mạng nhỏ cũng là việc rất tự nhiên. Nói ngắn gọn lại quan viên có thể lộ mặt trước mắt Hoàng đế ở kinh thành đều là loại chức nghiệp có nguy cơ cao.
*Thân bất do kỷ: thân thể không do mình điều khiển, do hoàn cảnh đưa đẩy.
“Ngủ đi, ngày mai không phải nàng muốn ra ngoài sao? Mang theo nhiều người một chút, trong kinh thành có rất nhiều kẻ không có mắt.” Kim Phong Hoa rũ mắt hôn Tiên Y, gần đây kinh thành không được yên ổn, thế lực khắp nơi hỗn tạp, tuy rằng hắn rất vui vẻ khi nhìn thấy như vậy, nhưng cũng không muốn thê tử mình bị cái tên ngu xuẩn nào đó cuốn vào.
Bí mật trên cây lược hắn vẫn luôn không có manh mối gì, câu vè trên lược kia hắn luôn khắc sâu vào đáy lòng, không tìm được lai lịch của nó, Hoành thành cũng là nơi biến động, có thể dùng được đồ hiển nhiên không có, nhưng hắn cũng không nóng nảy, hắn còn chưa ngồi lên được vị trí hắn muốn, tình thế cũng không phát triển đến nỗi không thể chờ đợi được. Trước mắt chỉ cần nhìn Trịnh Dịch Hiên và người khác đào hố cho nhau, còn bản thân tự tư lợi là được. Hôm nay hắn không nói hết toàn bộ cho thê tử, tiểu quan quản lí, sáng tác công văn như bọn họ đúng là bởi vì bề trên chưa về, bọn họ cũng không dám tự mình rời đi, nhưng việc quan trọng nhất là, hôm nay Hoàng thượng phi thường tức giận, sự tình lưu dân năm đó làm loạn rất hung ác, liên luỵ đến thế gia khắp nơi, tuy rằng năm đó chỉ có một đợt lưu dân chạy được đến kinh thành, nhưng lưu dân ở địa phương khác nhân số rất nhiều, lại bị mạnh mẽ giấu giếm, rốt cuộc có bao nhiêu nhà, có bao nhiêu người phải chôn cất nơi đất khách, chỉ sợ Hoàng thượng không dám nghĩ đến. Đây là do Hoàng thượng bị người khác bịt mắt và tai, việc của lưu dân là nhỏ, nhưng bị che tai mắt lại lớn, một vị đế vương nửa đời trước bị hoạn quan che khuất thiên địa cũng thôi, lại không ngờ tới vừa được hưởng thụ không quá mấy năm làm chí tôn thiên hạ, lại phải chịu thần tử khinh nhục, thật là buồn cười nhưng lại cũng thật đáng buồn, cũng khó trách lão ta sẽ phát hoả như vậy. Nhưng mà, năm tháng không buông tha người nào, cho dù Hoàng thượng chưa ý thức được mình đã già rồi, còn con của lão ta cũng đã sớm trưởng thành. Lấy tiền tu sửa lại con đê đã nuốt hết chi phí cứu tế thiên tai, lương thực cứu tế còn bị treo đầu dê bán thịt chó, có lẽ Hoàng thượng lựa chọn tin tưởng là do người dưới giấu trời qua biển, nhưng Kim Phong Hoa hắn kiếp trước đã thấy nhiều rồi, nếu không có chỗ dựa thì bọn thành tinh luyến tiếc mạng sống kia sao dám tự tiện hành động, tin rằng Trịnh Dịch Hiên thông minh nhất định cũng sẽ suy nghĩ giống như hắn.
Lại qua mấy ngày nữa, Kim Phong Hoa nhận được tin tức nói là Trịnh Dịch Hiên đi về phía nam, không khỏi cười nhạt, kiếp này không có một tên Kim Chỉ huy sứ, Hoàng thượng tất có thể tìm được một thanh đao khác, chỉ là thanh đao này lại đổi thành Trịnh Dịch Hiên, làm cho hắn có chút hương vị thiên lí tuần hoàn. Hắn muốn nhìn xem kiếp trước kẻ làm bản thân thấp đến nỗi không đáng một đồng Trịnh Dịch Hiên có thể tiếp nhận cục diện rối rắm của hắn kiếp trước thế nào, lấy phẩm hạnh của Trịnh Dịch Hiên rốt cuộc sẽ làm thế nào đây?
“Chủ tử, nơi của Long Hành Vệ có tin tức.” Quan Kỳ từ bên ngoài trở về nói.
Kim Phong Hoa không nói gì, chỉ ngồi suy tư, Long Hành vệ không có Ám Long mà Thôi công công lúc trước lưu lại ở trong tay hắn, thế lực so với kiếp trước đã khác nhau rất lớn, nhưng nội đấu tuyệt đối sẽ không dừng, cho dù là ai ngồi lên vị trí Đô đốc, ai ngồi lên vị trí Chỉ huy sứ, hắn vẫn luôn rất do dự, hắn có thể bồi dưỡng những người này, có thể dùng những người này, nhưng hắn không muốn bị người ta cắn một miếng ở sau lưng, cho dù không bị thương cũng rất đau.
“Nói.” Kim Phong Hoa chậm rãi nói.
“Người chúng ta tuyển thêm, mấy ngày hôm trước đã chết.” Quan Kỳ cúi đầu nói.
Kim Phong Hoa một chút cũng không kinh ngạc, ngược lại nói: “Tiếp tục nói.”
“Nhưng thủ hạ của hắn có một tiểu thái giám muốn quy phục chúng ta.” Quan Kỳ không nói nên lời cảm giác không thể tưởng tượng này.
“À?” Kim Phong Hoa khó được có chút hứng thú hỏi: “Không phải người của chúng ta sao?”
“Không phải, ngày thường là tên thích nịnh bợ người khác, da mặt rất dày. Có đôi khi vì muốn bò lên trên còn không tiếc tố giác người khác.” Nếu dựa theo suy nghĩ của Quan Kỳ, tên này chính là tiểu nhân.
“Có thể đồng ý với chúng ta sau khi người của chúng ta đã chết, tiểu tử này tất không có đơn giản, huống chi còn biết được cách xem xét thời thế, gã ta vào lúc người của chúng ta còn tồn tại mà không có liên hệ gì, tâm tư của tiểu tử này rất thính.” Kim Phong Hoa đứng lên nói: “Điều tra hắn, nếu không có vấn đề gì,