Editor: Thanh Việt
Đã từng một lần đến phủ Tứ Hoàng tử, Tiên Y lần này đã có thêm phần điềm tĩnh, thứ này có một thì sẽ có hai, doạ nhiều thì cũng thành lợn chết không sợ nước sôi. Vào phủ Công chúa, Tiên Y còn nhớ lại những lời của Bích Tỉ hồi nãy, nghĩ thế nào đi nữa cũng không cảm thấy Công chúa và nàng sẽ có sự giao thoa nào, nghĩ có thể hay không là do quan hệ với Vưu Xuân Sinh, nhưng Bích Tỉ lại nói Tứ Hoàng tử không có cùng mẹ với Công chúa nào hết, thường ngày cũng không có quá thân thiết, càng miễn bàn là muốn mượn sức Tứ Hoàng tử hay chỉnh nàng. Bọn họ là Công chúa, trừ việc triều đại thay đổi, Tư Đồ gia hoàn toàn xong đời, bằng không ai ngồi lên long ỷ cũng không có quan hệ với bọn họ, bọn họ vẫn là tỷ muội tân hoàng như cũ, hưởng thụ tôn vinh quốc gia trao tặng. Không nghĩ ra được nàng cũng lười nghĩ tiếp, Tiên Y đi theo một ma ma còn tính là ôn hoà đi vào hậu viện, phủ Công chúa so với phủ Hoàng tử thì nhỏ hơn một chút, nhưng Đại Công chúa là trưởng, thiết kế bên trong khẳng định sẽ cao hơn phủ Công chúa khác, Tiên Y chỉ ngắm một cái rồi thôi, nàng không có hứng thú gì đặc biệt với một toà nhà lớn.
Cúc hoa yến lần này không khác lắm, đều là nữ quyến Đại Công chúa tuỳ ý chọn lựa, có hoàng thất, cũng có nữ tử quan lại, kém cỏi nhất cũng là nữ nhi huyện lệnh, người đến có thân phận giống Tiên Y cũng không có vẻ quá ít, nói thế nào đi nữa, trượng phu là thứ cát sĩ của Hàn Lâm viện, cho dù là mới thực tập nhưng cũng là người có tiền đồ, cho nên khi đến phòng khách gặp được người nào châm biếm hay xem thường nàng cũng chỉ là số ít, đại đa số nữ quyến quan lại đều không muốn trở mặt với nàng, rốt cuộc người dám miệt thị thê tử quan viên trừ kẻ không có đầu óc thì cũng chỉ còn tôn thất hoàng gia rảnh rang cả đời đến nỗi đau trứng, chỉ cần không phải mưu phản, các nàng muốn thế nào thì làm như vậy, Hoàng đế cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt. Nhìn quanh một vòng, người tới trên cơ bản không quen biết, cho dù quen mắt cũng chỉ là gia quyến đồng liêu của Kim Phong Hoa gặp mặt một lần ở bữa tiệc, còn lại chức vị đều cao hơn so với Kim Phong Hoa, Tiên Y cũng không nóng nảy, tìm một chỗ ngồi xuống, cũng may người của phủ Đại Công chúa không giống Tam Công chúa, tiếp đãi cũng rất dụng tâm, ít nhất giờ phút này nếu cảm thấy nhàm chán, Tiên Y còn có thể dùng đồ ăn tống cổ thời gian.
Tiên Y không biết, trước phòng khách phủ điện Công chúa có cửa ngầm, sau cánh cửa đó là một gian sương phòng, lúc này đang có hai vị thiếu phụ ngồi bên trong, một vị tuổi chừng ba mươi, một vị có vẻ mới hai mươi, vị tuổi trẻ kia mặc một thân thêu cành mẫu đơn vàng, hoa quý ung dung, dung nhan cũng diễm lệ hơn so với người ngồi cạnh ba phần.
“Cũng chẳng ra gì……” Thiếu phụ trẻ tuổi bất mãn nói.
Vị lớn tuổi kia chỉ cười uống trà, nhìn không ra được ý vị gì khác.
“Hoàng tỷ, chẳng lẽ tỷ không tức giận sao?” Tam công chúa ném hương cầu tơ vàng trong tay lên trên bàn, nhíu mày nói.
“Tức giận cái gì?” Đại Công chúa là hài tử đương kim thánh thượng sinh khá sớm, so với Đại Hoàng tử thì nhỏ tuổi hơn, nhưng là nữ nhi duy nhất sống sót lúc ấy của thánh thượng, cũng đã trải qua một quãng thời gian sống trong vinh sủng, chỉ nhìn quy mô phủ Công chúa của nàng cùng với nhân phẩm của Tống phò liền biết đương kim thánh thượng vẫn luôn đặt nàng trong lòng.
Tam Công chúa đứng lên đi đến bên cạnh Đại Công chúa ngồi xuống, nói: “Tiêu mẫu phi phát sầu vì hôn sự của thập muội không phải ngày một ngày hai, gần đây lại nghe nói đến Kim Phong Hoa, giống như cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng cũng chỉ là một đứa con vợ lẽ phải đi làm con nuôi…”
Đại Công chúa thổi lá trà, khí định thần nhàn nói: “Có thể làm cho phụ hoàng nhớ kĩ, nhất định chính là kẻ có tài, ta nói ngươi nhìn người bên ngoài đi, một thê tử xuất thân nô tỳ mà lại che chở đầy đủ, có thể thấy được là một người trọng tình. Huống chi, thứ không chiếm được luôn luôn là tốt nhất, tuy rằng lời này dùng trên người mẫu phi thì không thích hợp lắm, nhưng trong mắt bà ấy, không biến hắn thành hôn phu của thập muội, tất nhiên sẽ làm trong lòng bà ấy không thoải mái.”
“Nhìn cái mã kia thật chẳng giống một nam nhân.” Tam Công chúa bĩu môi khinh thường nói.
Đại công chúa chỉ cười, thẩm mỹ của Tam công chúa bất đồng với tuyệt đại đa số người Phái quốc, nàng ta thích một hán tử nhiệt huyết hơn, chỉ tiếc Tam phò mã không phải là đối tượng nàng mơ ước sẵn trong lòng. Phái quốc coi nam tử văn nhã là đẹp, diện mạo giống như Kim Phong Hoa được coi như là được trời ưu ái, hơn nữa hắn ta là văn thần, cũng khó trách mẫu phi để trong lòng, không nói đến chuyện khác, lấy tâm tư của bà, mẫu phi ở trong cung rất khó với tay, bất luận là nàng hay thập muội, hôn sự đều tôn trọng sự lựa chọn của bọn họ, cho dù bà nhìn trúng Kim Phong Hoa, cũng là vì mẫu phi biết thập muội thích kiểu mẫu nào, chỉ tiếc xuống tay đã chậm nhiều năm, lại nói bây giờ phụ hoàng tuyệt đối sẽ không đồng ý.
“Nghe nói tứ tẩu cùng kẻ bên ngoài có lui tới?” Tam Công chúa thấy tỷ tỷ không nói lời nào, liền chuyển một đề tài khác nói.
Đại Công chúa thu lại cười, bình tĩnh nhìn Tam Công chúa.
Tam Công chúa bị nàng nhìn cả người dựng lông tơ lên, xấu hổ quay mặt đi cười cứng ngắc nói: “Làm gì…… Sao lại nhìn muội như vậy……”
“Làm Công chúa phải hiểu được lập trường của mình, tam muội, phụ hoàng còn chưa già đâu!”
Thấy tỷ tỷ tức giận, Tam Công chúa rụt cổ lại, nhưng nàng ta nghẹn lời lại không lựa lời nói tiếp: “Đại hoàng huynh cũng không phải người ngoài, danh chính ngôn thuận!”
Xoảng! Li sứ trắng bị ném trên đất, tan xương nát thịt, lá trà xanh biếc đi theo nước trà đổ xuống, không thể nhìn ra được chén trà xinh đẹp vốn có.
Tam công chúa giật mình nhảy dựng lên, hàng năm bị trưởng tỷ quản chế, bị như thế này thì một câu cũng không dám nói.
“Nếu về sau muội còn ở chỗ của ta nói này nói kia, muội đừng có tới nữa.” Đại Công chúa đứng lên đi ra bên ngoài.
Tam Công chúa nhanh chóng đuổi theo, thật cẩn thận cười nói: "Sau này muội muội không nói là được, đúng rồi, lần trước hoàng tỷ không phải nói thích xem Mộng Cơ khiêu vũ sao? Lần này muội cũng mang nàng ta theo, đến lúc đó sẽ nhảy một bài thật đẹp trong vườn cho tỷ xem.”
Đại Công chúa đi hai bước, thở dài, quay đầu nhìn Tam Công chúa muốn nói lại không dám nói kia, cười mắng: “Còn không nhanh theo kịp, muốn cho mọi người phải chờ chúng ta sao?”
Tam Công chúa vui vẻ,