Editor: Thanh Việt
Nhìn nữ tử đang múa tuyệt đẹp cách đó không xa, Tiên Y có cảm giác không nói nên lời, nữ tử này ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, dung nhan cực kì xinh đẹp, nàng ta có vẻ đẹp khác với Kim Phong Hoa mang theo xâm lược cùng mê hoặc, nàng đẹp làm người nhìn rất thoải mái, không phải là không thấy nữa sẽ quên ngay, phảng phất như bông hoa lan đặt trong phòng, mặc dù nụ hoa nở rộ nhưng cũng tràn đây hương thơm nồng nàn, thực sự là một vị tuyệt sắc giai nhân. Theo từng bước nhảy của nàng, Tiên Y cũng nhìn đến mê mệt, chung quanh đều yên tĩnh, chỉ sợ cũng bị động tác nhảy múa của vị này làm cho chú ý. Ống tay áo như nước ném ra, cả người cong về phía sau, làm thân thể cong như một hình chữ U, sau đó lại quay người một cái đứng lên xoay tròn, làm làn váy thêu bách hoa phiêu đãng trên không trung, phảng phất như là hoa thật. Cuối cùng dần dần dừng lại, thu thế, bàn tay mềm mại trắng noãn rủ bên má, viên đá quý đỏ diễm lệ đính giữa trán được ánh sáng chiếu xuống tươi đẹp như máu, hơi đong đưa.
Tiên Y hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, liền nghe nhóm phụ nhân chung quanh đã lén châu đầu ghé tai, đề tài đều là vị mỹ nhân trong vườn kia.
“Nàng là Mộng Cơ, lúc trước là ca cơ, sau lại được vũ sư phủ Công chúa để ý, mới qua một năm công phu nhảy múa đã tốt như vậy, quả nhiên là có thiên phú.” Trần thị ở bên cạnh nàng tán thưởng nói.
Tiên Y lại nhìn Mộng Cơ đang hành lễ, cử chỉ hào phóng không giống nô tỳ, ngược lại càng giống một vị tiểu thư nhà cao cửa rộng, ngay cả tư thái hành lễ cũng lộ ra một loại ngạo khí, đúng là người thú vị.
“Đúng là một người đẹp.” Muội muội trượng phu của Trần thị Tiết Đại cô nương hơi hơi đỏ mặt nói, ánh mắt tựa hồ còn mang theo một phần khát khao.
Tiên Y cũng gật gật đầu, thân phận giống các nàng, ở nhà không có khả năng có thể nuôi được con hát hay ca cơ vũ cơ, loại người này đều chỉ có phủ Hoàng tử phủ Công chúa hay bên trong phủ hoàng thất linh tinh mới có thể nuôi được, các nàng có thể được nhìn thấy đúng là may mắn. Phái quốc chính là như vậy, nam nhân có thể ở một nơi phồn hoa bên ngoài, nữ nhân ngay cả ca vũ cũng không dễ dàng được nhìn thấy, hoạt động trong nội viện phần lớn đều chỉ mời gánh hát hoặc nữ tiên sinh tới kể chuyện, nói là giải trí, nhưng so với kiếp trước thì đúng là cỏ rác, ngay cả Kim Phong Hoa sủng nàng như vậy, cũng chưa từng nói sẽ mang nàng đến tửu lâu hoặc nói việc đời gì đó, quy tắc là thế, không thể chỉ vì nàng không muốn tuân thủ.
“Xinh đẹp thì có lợi ích gì, nô tỳ mà thôi.” Trần thị uống một ngụm trà, nhàn nhạt nói, hoàn toàn không có hưng phấn như khi xem múa hồi nãy. Thứ này chỉ là lúc náo nhiệt thì xem một chút thôi, nếu có tâm tư gì khác, lại dạy hư cô nương trong nhà, Tiết gia tuyệt đối sẽ không tha cho nàng.
Cũng may Tiết Đại cô nương luôn luôn hiểu chuyện, cũng nghe ra ý tứ của Trần thị, cười cười liền quay đầu, không hề nhìn Mộng Cơ nữa.
Xem ca vũ, hai vị Công chúa lấy cớ thay quần áo rồi đi vào, chủ yếu là sợ các nàng ở đây, người được mời tới không thể tuỳ ý. Tiên Y đứng phía sau, vừa muốn thở phào nhẹ nhõm liền cảm giác được một ánh mắt đằng trước liếc qua người nàng, nàng ngẩng đầu nhìn lên lại nhanh chóng cúi đầu, đối phương là Tam Công chúa đang đứng ở cửa còn quay đầu lại.
Tam Công chúa rất vừa lòng Tiên Y khiêm tốn, tâm tình rất tốt đi vào nội thất, tách khỏi trưởng tỷ, nàng ta đơn độc đi vào phía trong, tỳ nữ bên người rất nhanh đã đi lên, nhìn chung quanh không thấy ai mới nói: “Đại Công chúa điện hạ tựa như không định có động tác với Kim nương tử kia.”
Tam công chúa đứng ở trong phòng, để người bên người bỏ áo ngoài ra, gỡ đồ trang sức.
“Tỷ ấy luôn cẩn thận, sao có thể vì thập muội mà làm ra chuyện gì, tỷ ấy so với Tiêu phi thì thông minh hơn nhiều, phụ hoàng nhìn trúng năng lực của Kim Phong Hoa, đây vốn đã cắt đứt con đường thượng chủ vị của hắn, cho dù thập muội làm loạn nát trời, chuyện này cũng không thể thành, cho dù mười hay trăm Diêu thị chết đi, sẽ chỉ làm Kim Phong Hoa cưới được một lão bà càng có quyền thế mà thôi, đối với Tiêu gia hay trưởng tỷ không hề có gì tốt. Huống chi cũng chỉ là một tên thứ cát sĩ, không đáng để các nàng dụng tâm đến thế.”
“Nhưng là Đại điện hạ bên kia……” Tỳ nữ một lần nữa cầm quần áo lại đây, do dự nói.
Tam Công chúa nghĩ tới trưởng huynh của mình cũng có chút đau đầu, thứ cát sĩ Phái quốc rất nhiều, người trẻ tuổi phụ hoàng nhìn trúng cũng không phải là ít, nhưng vì cái gì đại hoàng huynh phải một hai muốn mượn sức Kim Phong Hoa đây? Thế cho nên nàng phải cố ý mời Diêu thị kia đến cúc hoa yến, nhìn xem nàng ta có phẩm hạnh thế nào, thậm chí còn chuẩn bị để môn hạ của hắn kết giao với người ta. Đây coi như là cất nhắc Kim gia, nhưng cũng không quá chú ý.
Tiên Y đứng trong vườn, không ít phu nhân thái thái đều đi về phía trước, muốn lại gần hoa cúc hơn, nàng tránh đi rất xa, đứng ở một góc tầm nhìn trống trải đã có thể thưởng thức những phong cảnh khác trong hoa viên, lại có thể lén trò chuyện với Bích Tỉ, không lo lắng bị người khác nghe lén. Trần thị bởi vì muốn “đẩy mạnh tiêu thụ” cô nương nhà mình, đã mang theo tiểu cô nhà mình đi ra đằng trước, để Tiên Y có thể hưởng thụ thanh nhàn.
Nàng cùng Bích Tỉ đang nói chuyện, lại không nghĩ rằng bên cạnh có một thanh âm kích động nói: “Tiên…… Tiên Tiên.”
Tiên Y quay đầu lại, nghe thanh âm liền biết nàng vừa mới nãy không có nhìn lầm, chỉ là lúc này trước mặt đứng lại chỉ có một người.
“Tốt thật… Đã lâu không gặp.” Cô nương kia lau mặt một cái, run giọng nói: “Thật không ngờ tới lúc còn sinh thời còn có thể gặp lại ngươi, nhớ trước đây chúng ta là tỷ muội trong chính phòng.”
“Thì ra là Lộ Song, đúng là đã lâu không gặp.” Tiên Y cũng không phủi sạch quan hệ làm bộ như không quen biết nàng ta, nhưng cũng không thân thiện quá mức, dù gì thân phận hai người giờ đây đã khác biệt, cho dù nàng không để bụng cũng sẽ có người không nhìn được nàng tự hạ thân phận.
Lộ Song nức nở một chút, trong mắt là nước nói: “Ngươi khoẻ chứ……”
Tiên Y hào phóng gật đầu nói: “Rất là khỏe.”
Lộ Song liếc mắt nhìn quần áo trang sức trên người Tiên Y, áp xuống sự chua xót trong lòng, nàng ta còn có thể không tốt sao, ngay cả người đang làm nô tỳ trong phủ Công chúa như nàng cũng biết, Hàn Lâm viện có một vị Kim thứ cát sĩ mĩ mạo như tiên, cho dù cưới được một nô tỳ làm thê, cũng bảo vệ như trân bảo, trước đó còn vì nàng ta tổ chức một bữa đại tiệc, mời đồng liêu đến chúc mừng,