Editor: Thanh Việt
“Điện hạ, Kim gia nương tử nói chuyện với một tiện tì.” Cửa nội thất bên ngoài mở ra, một nha đầu đi đến nói.
Tam Công chúa đã đổi váy áo xong, ngồi ở ghế thượng vị chơi với chiếc vòng trên cổ tay.
“Làm ầm ĩ sao?”
Nha đầu kia lắc đầu nói: “Chỉ là nói vài câu, liền tránh ra.”
“Nô tỳ kia không cản?” Tam Công chúa ngẩng đầu hỏi.
Nha đầu đó tiếp tục nói: “Bị tỳ nữ bên người Kim gia nương tử chặn lại.”
Tam Công chúa khẽ cười nói: “Thật vô dụng.”
Nha đầu lại nói: “Lần này cái kẻ tên là Vân Song cũng không có xuất hiện.”
“Nha đầu đó luôn luôn rất quỷ quyệt.” Tam Công chúa thổi móng tay, nghiêng người nói: “Quét sạch mấy cái đuôi đi, dù sao cũng là trong phủ của hoàng tỷ ta, lỡ mà để cho tỷ ấy biết, ta cũng không dễ nói chuyện.”
Nha đầu hành lễ thật sâu nói: “Đã giải quyết tốt.”
“Thật không thú vị.” Tam Công chúa chậm rãi đứng lên, vịn tay nô tỳ đi xuống, nàng biết hoàng huynh đang không tiếc thứ gì mà cố gắng lôi kéo các sức mạnh mới trong triều, nhưng để đường đường là một Công chúa như nàng đi thăm dò thê tử của một tên thứ cát sĩ, thật đúng là làm người ta khó chịu. Kì thực, nếu không phải phụ hoàng thấy Kim Phong Hoa hữu dụng, nàng cũng thật hoài nghi có phải hoàng huynh nổi lên tâm tư không nên với tên thứ cát sĩ kia hay không.
Tiên Y cũng cảm thấy khó chịu cực độ, đều là tâm tình thấp thỏm vào phủ dự tiệc, nhưng phủ Tứ Hoàng tử lại thoải mái hơn nhiều, ít nhất Tứ Vương phi cũng không có ác ý đối với nàng, nhưng cúc hoa yến này thì khác, tuy rằng nàng không biết đâu có phải là ý tứ của Đại Công chúa hay không, nhưng trong yến hội như vậy có thể để một thô sử nha đầu đi vào hoa viên, muốn nói không có người hỗ trợ là tuyệt đối không có khả năng, lại liên tưởng đến mình không hiểu sao bị mời đến đây, thật không biết Công chúa gì đó đánh chủ ý gì, thử mình, hay là muốn làm xấu mặt mình?
“Thiếu nãi nãi đừng vội.” Bích Tỉ bên cạnh tựa như nhìn ra Tiên Y nôn nóng, thoáng đỡ cánh tay Tiên Y, nhỏ giọng nói.
Tiên Y hít sâu một hơi, trầm tĩnh lại, lại cong khóe miệng nói vài câu với Trần thị đằng trước đang đi tới đây.
Vẫn luôn căng thẳng, cho đến khi xe ngựa đã đi rất xa khỏi phủ Công chúa, nàng mới thả lỏng tâm thần xuống, liền cảm thấy đầu thật đau, hít thở cũng khó khăn, một sự ghê tởm từ dạ dày chui lên cổ, khó chịu làm nàng nhíu mày, ngay từ đầu còn nghĩ là vì tâm tình không tốt mà có chút say xe, sau một thời gian thật dài lại không giảm bớt, ngược lại mơ màng muốn ngủ, nhưng ngủ thế nào cũng không yên, cảm thấy xe ngựa có mùi hương buồn nôn khó chịu. Bích Tỉ ở bên cạnh nhìn cũng kinh hãi, nàng vốn biết tâm tình thiếu nãi nãi sẽ không tốt, nhưng chỉ mới một lát sau, sắc mặt thiếu nãi nãi trở nên trắng bệnh, trán cũng chảy ra chút mồ hôi lạnh, cái này làm nàng không thể không hoài nghi có phải có người hạ độc thiếu nãi nãi hay không. Luống cuống tay chân, Bích Tỉ đi qua giữ chặt tay Tiên Y bắt mạch, lúc sau sắc mặt lại trở nên kì lạ, sau đó dò xét vài lần, cũng không dám ra kết luận gì, đành phải nói với xa phu bên ngoài: “Đừng đi nhanh quá, tìm đường tốt mà đi.”
Nói xong, lại bưng một chút nước ấm cho Tiên Y uống, sau đó thật sự nhìn thấy nàng khó chịu, liền lấy từ ngăn một ít mơ bỏ vào miệng Tiên Y.
Tiên Y xoa đầu, trong miệng có vị chua, nhưng sắc mặt lại khôi phục lại, cũng không cảm thấy buồn nôn như hồi nãy, chỉ là vẫn không áp chế được khó chịu, qua chốc lát, nàng kháng cự không được dựa vào gối mềm ngủ.
Bích Tỉ ước lượng mãi, cảm thấy không hạ quyết định được, liền kéo mành nói với gã sai vặt bên ngoài: “Nhanh lên, ngươi nhanh chóng hồi phủ trước, nói thiếu nãi nãi không khỏe, sai người mời một đại phu tới.”
Gã sai vặt gật gật đầu, cưỡi lên con ngựa liền hướng tới Kim phủ mà đi.
Cũng thật trùng hợp, Kim Phong Hoa vốn là hôm nay có việc, nhưng ai biết vừa ra khỏi nhà lại trở về, hắn vừa mới ngồi ở nhà chưa ấm chỗ, Quan Kỳ đã mang thần sắc hoảng loạn tiến vào, cũng không hành lễ liền nói: “Chủ tử, việc lớn không tốt rồi, Bích Tỉ vừa sai người truyền tin về, nói là sức khoẻ thiếu nãi nãi không tốt, muốn mời đại phu.”
Kim Phong Hoa lập tức đứng dậy, dùng vài bước đã ra tới cửa, dưới chân càng lúc càng nhanh, Quan Kỳ phía sau mắt thấy chủ tử cầm áo choàng định dùng khinh công, sợ tới mức đi như chạy ngăn cản nói: “Chủ tử, đây là ở kinh thành.”
Ban ngày ban mặt thế này lỡ để cho người ta nhìn thấy một quan văn như Kim thứ cát sĩ vượt nóc băng tường nhanh như tia chớp, không phải đã hù chết người rồi hay sao.
Kim Phong Hoa thu liễm lại, hít sâu một hơi, buông áo choàng xuống, nhưng bước chân vẫn như cũ không chậm lại, gã sai vặt bên ngoài truyền lời đã sớm chờ sẵn, thấy chủ tử đi ra liền chạy đến bên cạnh trả lời: “Thiếu nãi nãi từ lúc ra khỏi phủ Công chúa đã cảm thấy không được khoẻ, Bích Tỉ tỷ tỷ đã bảo xa phu cho xe đi chậm lại, sau đó hình như cảm thấy có gì đó không ổn nên để cho tiểu nhân cưỡi ngựa về trước một bước.”
“Nàng ta nhìn không ra? Còn muốn mời đại phu khác?” Ngữ khí của Kim Phong Hoa không tốt lắm, hắn để Bích Tỉ ở cạnh Tiên Y là vì bảo vệ nàng, hiện tại một thân y thuật như Bích Tỉ cư nhiên lại muốn hắn mời một đại phu bình thường, vậy lưu lại nàng ta để dùng làm gì?
Gã sai vặt kia tựa hồ cũng nghe ra sát khí trong lời nói của Kim Phong Hoa, vội khuyên nhủ: “Bích Tỉ tỷ tỷ y thuật cao minh, bây giờ lại muốn mời một đại phu bình thường tất nhiên là thiếu nãi nãi không có nghiêm trọng lắm, sợ là có tình huống khác ở bên trong, chủ tử đừng nóng giận, đợi lát nữa người tới, hỏi một câu là rõ ràng.”
Kim Phong Hoa không dám nghĩ đến chuyện không tốt, hắn bình tĩnh nói với Quan Kỳ bên cạnh: “Ngươi tự mình đến Hoà Thuận đường, mời Thạch lão tiên sinh lại đây.”
Quan Kỳ lĩnh mệnh, chạy như bay.
Chờ đến khi Kim Phong Hoa đứng đợi ở cửa lúc lâu, xe ngựa Tiên Y mới về tới nhà, Bích Tỉ vén mành nhảy xuống, nhìn nét mặt thâm trầm của Kim Phong Hoa, trong lòng khẩn trương lên, nhanh chóng đi trước một bước thẳng thắn nói: “Chủ tử, mạch nô tỳ đã sờ qua, nói không chừng,