Sáng sớm ngày hôm sau, Cảnh Tử cùng Đông Khiết được lệnh đi làm thủ tục xuất viện cho Hoắc Dịch Thành.
Không ai có thể tưởng tượng được Cảnh Tử thật muốn đánh cho tên Đông Khiết ngu ngơ kia một trận đến nhường nào.
Đôi mắt tức tối liếc nhìn dáng vẻ điềm nhiên như chưa hề xảy ra chuyện gì của Đông Khiết, kìm không được đánh cậu ta một cái vào đầu.
Đông Khiết nhìn Cảnh Tử đầy khó hiểu, ôm đầu nói lớn.
Này, cậu định giết tôi đúng không?
Giết được cậu tôi giết lâu rồi! Cảnh Tử trừng mắt, hằn giọng nói với anh.
Nếu không phải cái tên đần độn này nói chuyện của tiểu thư Sở Du tối qua thì sao bầy tôi tớ như họ phải chịu khổ thế này cơ chứ.
Càng không nói đến mối quan hệ giữa ông chủ và tiểu thư mới có chút tiến triển liền xảy ra mâu thuẫn.
Cả công ty còn phải hứng chịu cơn thịnh nộ dữ tợn của tổng giám đốc ngay khi vừa mới đặt chân đến làm việc.
Thật muốn xiên cho anh ta vài nhát.
Sở Du sau trận say tối qua, vừa tỉnh lại đầu đã dội đến một cơn đau dữ dội.
Cô khó nhọc vừa day nhẹ trán vừa ngồi dậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt khẽ đảo khắp không gian nơi đây sau đó liền cảm thấy có chút xa lạ, cô cất giọng yếu ớt.
Đây là đâu?
Dục Lăng chợt phát hiện cô đã tỉnh, vội đến bên cô hỏi thăm.
Em thấy trong người thế nào rồi, có đau đầu không?
Sở Du cười nhẹ, vẻ mặt nhợt nhạt thiếu đi sức sống khiến anh hơi lo lắng.
Em không sao, tối qua làm phiền anh rồi.
Có gì là phiền chứ, anh mua cháo cho em rồi, để anh đi lấy.
Cô chỉ biết gật nhẹ đầu,ngồi chờ anh.
Chợt có tiếng gõ cửa bên ngoài, Sở Du sợ có bệnh nhân nào đó cần anh khám bệnh nên có chút chật vật ra mở cửa.
Nhưng người tới lại là một nhân viên giao hoa, trên tay cậu ta là một bó hồng vô cùng rực rỡ.
Cậu ta nhìn thấy cô liền nở nụ cười thân thiện.
Cô là tiểu thư Sở Du phải không? Dục tiên sinh tặng cô bó hoa này.
Sở Du còn chưa kịp phản ứng thì nhân viên giao hoa đã rời đi.
Cô hơi ngẩn người ôm bó hoa vào trong, những đóa hồng xin đẹp này khiến cô bất giác nhớ tới vườn hồng rực đỏ ở bảo thành.
Ánh mắt Sở Du dừng lại trên tấm thiệp kẹp giữa bó hoa, cô tò mò mở ra xem.
Bên trong là dòng chữ cứng cáp, uyển chuyển.
Sở Du, từ lúc gặp em, anh đã có một cảm giác vô cùng khác lạ.
Được ở bên em là điều anh hạnh phúc nhất.
Mặc kệ quá khứ của em thế nào, có thể cho anh cơ hội chăm sóc em được không? Anh thật sự rất thích em, từ rất lâu rồi...
Nét chữ thân thuộc này cô dễ dàng nhận ra là của Dục Lăng, đối diện với lời tỏ tình này cô lại có chút do dự cùng lo sợ.
Dục Lăng lúc này vừa bước ra bắt gặp Sở Du đang cầm tấm thiệp trên tay, anh đặt hộp cháo xuống bàn, tiến đến gần cô.
Em đọc hết rồi? Âm thanh dịu dàng vang lên.
Cô gật đầu không nói gì bởi căn bản cô không biết đối diện với tình cảm của anh thế nào.
Anh là một người đàn ông tốt, ân cần, luôn mang đến sự an toàn khiến người ta rúng động tâm can.
Một người như vậy đâu thiếu phụ nữ, tại sao lại thích cô.
Sở Du không muốn Dục Lăng gặp nguy hiểm, với tính cách của cha nuôi khi biết chuyện này sẽ không tha cho anh.
Thấy cô im lặng, anh thừa dịp nắm lấy hai tay cô, giọng đầy thâm tình.
Du nhi, anh biết Hoắc Dịch Thành là cha nuôi của em, ông ta có phải đang ép buộc em không? Có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em.
Đồng ý làm bạn gái anh nhé?
Em....
UỲNH....!Cánh cửa phòng bị đạp tung ra.
Hoắc Dịch Thành vẻ mặt đằng đằng sát khí nhìn trực diện hai người họ.
Sở Du hốt hoảng, luống cuống rút tay lại, giây sau đó anh bước vào, túm chặt lấy cổ tay cô một cách thô bạo.
Lực bóp của anh khiến Sở Du cảm giác xương mình như sắp vỡ ra, nét mặt thoáng rõ vẻ đau đớn.
Hoắc Dịch Thành lạnh lùng nhìn cô.
"Tôi cho em đến đây để làm việc chứ không phải đến tình tứ với tên đàn ông khác!
Dục Lăng không thể để cô bị cưỡng ép như vậy liền nhìn thẳng Hoắc Dịch Thành, ngữ khí tràn ngập sự phẫn nộ.
Hoắc tiên sinh, đây là bệnh viện anh đừng có ép người quá đáng.
Mau thả