Huyền Lâu bảo về đêm tựa như một lâu đài lạnh lẽo, ánh điện phòng khách vẫn sáng như thể đợi chủ nhân nó trở về, tĩnh lặng vô cùng.
Hoắc Dịch Thành vừa bước vào, Á Lan quản gia thấy bóng người cao lớn của anh liền chạy ra đón, thuận tay đón lấy chiếc áo khoác, giọng ngập ngừng.
Hoắc tiên sinh, tiểu thư cả ngày hôm nay đều không ăn uống gì rồi.
Tiên sinh xem...!Anh đưa tay ra hiệu Á Lan ngừng lại rồi trực tiếp bước lên tầng.
Để tôi!
Dáng người cao lớn đĩnh đạt lại có chút mệt mỏi đứng trước căn phòng nơi giam giữ cô, anh có hơi do dự nhưng rồi vẫn mở cửa.
Toàn căn phòng tối đen như mực, chỉ có ánh trăng hắt lên cửa sổ mới cảm nhận được nơi đây thực sự có sự sống.
Hoắc Dịch Thành nhẹ nhàng bước vào nhìn đồ ăn vẫn còn nguyên trên bàn đành thở dài một tiếng, ánh mắt sâu trầm khẽ nhìn một lượt quanh phòng như thể đang tìm kiếm bóng hình quen thuộc.
Đôi ngươi xanh lục chợt dừng lại ở một góc cạnh giường.
Thân thể bé nhỏ của Sở Du co rúm lại một góc, gương mặt xinh đẹp như mất đi huyết sắc mà tái nhợt, đôi mắt vốn cười rộ lên đều phiếm vầng sáng của ngọc lưu ly thì giờ đây ảm đạm, như con thuyền mắc cạn ngàn năm, vẻ tuyệt vọng đau thương.
Căn phòng gần như yên tĩnh đến cực điểm, cô lẳng lặng ngồi đó, mái tóc quăn dịu dàng xõa ngang vai, tựa như con búp bê không sinh mệnh.
Hoắc Dịch Thành cứ thế nhìn cô, ánh mắt lộ rõ vẻ tang thương, không biết bao lâu sau anh mới nhẹ nhàng bước đến bên cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bàn tay vừa giơ lên, vẻ mặt Sở Du bất chợt hoảng sợ nhưng giây sau đó lại là kinh ngạc.
Cô cứ nghĩ anh sẽ lại dùng hành động thô bạo với cô nhưng nó chỉ là một cái xoa đầu nhẹ nhàng.
Một khắc nào đó, Sở Du cảm nhận được vẻ ôn nhu, ấm áp trước kia.
Hoắc Dịch Thành ngồi xuống gần cô, đôi mắt anh vẫn như khóa lấy gương mặt đang dần khôi phục vẻ bình tĩnh của Sở Du, giọng nói trầm thấp cất lên.
Giận tôi đến mức tự hành hạ mình sao?
Cô vẫn không chút phản ứng, anh liền bế cô ngồi lên giường rồi bưng bát cháo đến kế bên cô, ngữ điệu như dỗ dành đứa trẻ con.
Dưới sàn lạnh dễ bị cảm, mau ăn chút gì đó nào, nếu không không có sức mà trách mắng tôi đâu.
Hoắc Dịch Thành múc một thìa cháo đưa đến miệng cô.
Cả ngày hôm nay có quá nhiều phiền toái khiến anh vô cùng đau đầu nhưng anh vẫn cố nhẫn nại để dỗ dành Sở Du thế mà cô gần như chẳng có chút biến chuyển gì, không cự tuyệt cũng không đáp lại.
Hoắc Dịch Thành cố kiềm chế, đặt bát cháo sang một bên.
Lúc này Sở Du bất chợt nói với giọng kiên định.
Tôi muốn tự do!
Hoắc Dịch Thành khựng lại, ánh nhìn sắc lạnh hướng về phía cô, lại bắt gặp vẻ ương ngạnh, quả quyết ấy, lửa giận trong anh một lần nữa bùng lên.
Tự do của em là gặp tên họ Dục kia? Âm thanh lạnh lẽo như hàn băng.
Tôi là con người chứ không phải thú nuôi mặc anh muốn nhốt thì nhốt muốn thả thì thả.
Hoắc Dịch Thành túm lấy đôi vai gầy guộc, mỏng manh của cô, kéo sát lại gương mặt u lãnh của anh.
Khuôn mặt lạnh lùng như được điêu khắc từ đá cẩm thạch.
Tôi nói cho em biết cả đời này em phải ở bên cạnh tôi, không được phép đi đâu hết! Lời nói bá đạo của anh khiến cô càng thêm bất mãn, con ngươi lộ rõ vẻ oán hận.
Anh đúng là điên rồi, tôi là con gái của anh, tôi không thể yêu anh!
Từ không thể của Sở Du như đã chạm đến giới hạn của anh, trước nay chưa từng ai dám nói không thể với Hoắc Dịch Thành này.
Những thứ không thể anh sẽ biến nó thành có thể.
Sắc mặt anh trở nên xanh mét đến khó coi.
Anh đẩy mạnh cô xuống giường, thuận đà đè cô xuống áp chế, lực đạo quá mạnh lại bất ngờ làm cô không kịp trở tay.
Toàn thân Sở Du đau đớn vô cùng nhưng vẫn tỏ ra ngoan cường trừng mắt nhìn anh.
Thân hình cao lớn trước mắt cô ẩn trong màn đêm giờ như con mãnh thú đang chuẩn bị nuốt chửng lấy cô.
Mọi đường nét tuyệt mỹ trên người anh hiện rõ dưới ánh trăng, vóc dáng chuẩn tam giác vàng ấy đã khiến biết bao phụ nữ say mê cơ chứ.
Không thể? Vậy tôi sẽ khiến em yêu tôi đến không thể dừng lại được! Ngữ khí vang lên như tiếng sấm rền vang trời lở đất.
Cả đêm ấy, Hoắc Dịch Thành tiến vào trong cô không biết bao nhiêu lần, đến khi cô không còn sức lực phản kháng mà ngất lịm đi anh mới chịu tha cho cô.
Một đêm hoan lạc đáng sợ.
- ------------------------------------------------
Lúc cô tỉnh lại đã gần giữa trưa ngày hôm sau, Sở Du mơ hồ nửa tỉnh nửa mơ.
Ánh nắng ôn hòa nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa, rọi vào căn phòng tạo nên một khung cảnh yên bình.
Cô ưm một tiếng ròi mệt mỏi mở mắt, gương mặt đôn hậu của Á Lan quản gia xuất hiện khiến cô an tâm phần nào.
Á Lan thấy Sở Du tỉnh dậy liền lo lắng tiến đến đỡ cô.
Tiểu thư, cô có đau chỗ nào không?
Sở Du cố gắng ngồi dậy, toàn thân đau nhức vô cùng, nở nụ cười gượng.
Cháu không sao, bác vào đây không sợ Hoắc Dịch Thành sao?
Á Lan quản gia cười hiền hậu, từ từ đỡ cô vào nhà vệ sinh.
Hoắc tiên sinh nói cô có thể đi lại trong nhà, chỉ cần không rời khỏi Huyền Lâu bảo là được.
Sở Du nghe thấy chỉ cười lạnh, thế này cũng đâu khác là mấy.
Cuộc đời này e là có thể nhìn