Ba ngày Hoắc Dịch Thành đi công tác, Sở Du gần như ngày nào cũng thấy anh cùng tình thân sánh đôi ân ái với nhau tràn ngập trên truyền thông, báo chí.
Có người còn nói họ đúng là đôi trai tài gái sắc.
Vẻ mặt hạnh phúc ấy ai mà không nghĩ họ là cặp uyên ương trời sinh cơ chứ.
Sở Du là do chứng kiến quá nhiều, tim cũng không còn đau nữa, học cách coi những thứ đó giống như thứ nhàm chán mà gạt bỏ khỏi tâm trí.
Nhân cơ hội này, Sở Du còn tranh thủ tận hưởng khoảng thời gian yên bình, thoải mái ít ỏi ấy.
Cô nhận thấy sau sinh nhật mười tám tuổi cô đã không còn hồn nhiên, vô tư và hay cười như trước nữa thay vào đó là dáng vẻ trầm tĩnh, tiêu điều, ít nói.
Cũng phải thôi con người khi đối diện với hàng loạt những cú sốc về thể xác và tinh thần rồi cũng thay tính đổi nết thôi.
Số mệnh sắp đặt cô với người đàn ông ma quỷ ấy, cô chỉ còn cách sống cùng ma quỷ, thiên mệnh định đoạt một phàm nhân như cô sao có thể thay đổi.
Ba ngày trôi đi thật nhanh, sáng sớm Sở Du đã tỉnh giấc, đêm qua trằn trọc mãi cô mới có thể ngủ được một chút nhưng mới đó đã tỉnh mất rồi.
Sắc mặt chỉ sau một đêm bỗng trở nên nhợt nhạt như thiếu đi huyết sắc, đôi môi tái mét khô khan hệt như người bị thiếu nước, Sở Du cố ngồi dậy, lê những bước chân nặng nhọc xuống nhà.
Đi được vài bước, đầu óc cô bất chợt choáng váng, mọi thứ trước mắt như mờ dần rồi mất đi phương hướng, chân tay mềm nhũn không còn chút sức lực nào mà ngã xuống, ý thức nhanh chóng mơ hồ bên tai chỉ nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Á Lan quản gia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Du kịp thời được đưa tới bệnh viện, trong lòng bà Á Lan lo lắng vạn lần, bà chăm sóc cô từ khi còn tấm bé, sớm đã coi như con đẻ nên cô chỉ cần ốm một chút cũng khiến bà bất an vô cùng.
Hôn mê vừa tỉnh lại, Sở Du nặng nhọc mở mí mắt, khung cảnh trước mắt bao phủ một màu trắng tinh khiết nhưng lại lạnh lẽo khác thường.
Kế bên giường diện mạo quen thuộc khiến Sở Du có chút kinh ngạc.
Em tỉnh rồi à? Dục Lăng thấy cô khẽ cử động liền tiến đến hỏi han.
Sao anh lại ở đây? Sở Du gắng gượng ngồi tựa lựng vào thành giường, thuận thế hỏi anh.
Dục Lăng ôn nhu ngồi kế bên cô, cử chỉ vô cùng ân cần mà chăm sóc.
Ngữ khí dịu dàng muôn phần.
Anh vừa mới đến liền nghe mấy cô y tá nói Sở tiểu thư Hoắc gia nhập viên nên anh đoán ngay là em.
Sở Du chỉ biết cười nhạt, hai bàn tay không kìm được mà đan vào nhau, ánh mắt có chút trốn tránh.
Dục Lăng khẽ nắm lấy tay cô, đôi ngươi có phần co rụt, ngập ngừng một hồi mới hỏi cô.
Đứa bé trong bụng em là của Hoắc Dịch Thành?
Câu hỏi của anh tựa sét đánh ngang tai, Sở Du chấn động nội tâm hoàn toàn, giống như bị một quyền giáng mạnh xuống cõi lòng.
Đứa bé?.Của Hoắc Dịch Thành? Lẽ nào cô thật sự đã mang thai con anh? Mỗi lần cô và Hoắc Dịch Thành phát sinh quan hệ đều không sử dụng bất kì biện pháp tránh thai nào, phải chăng anh muốn cô mang giọt máu của mình, để cầm tù cô ở lại bên anh vĩnh viễn.
Cơ thể cô không ngừng run lên, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ sệt, gương mặt vốn đã xanh xao lại càng nhợt nhạt như không còn một giọt máu nào.
Chấn tĩnh một hồi, Sở Du mới có thể gằn từng tiếng khó nhọc hỏi Dục Lăng.
Em...đứa bé?..."
Nhưng dường như cổ họng cô như bị nhét đầy bông vải, vừa mở lời liền do dự sợ hãi, cô thật sự đang né tránh hiện thực.
Cô không muốn mang thai, không muốn có con với kẻ đã vứt bỏ luân thường đạo lí mà cưỡng đoạt cô.
Dục Lăng dường như nhận ra sự khác lạ ở cô, vội nắm chặt tay an ủi.
Sở Du, em không biết mình mang thai sao?
Cô ngờ nghệch lắc đầu, tâm trí vẫn chưa hoàn hồn nhưng rồi bất chợt như nhớ ra điều gì đó, Sở Du vội vàng hỏi anh, ánh mắt vô cùng ám liệt.
Bác Á Lan, bác Á Lan đâu? Bác ấy có biết không?
Dục Lăng đón nhận sự hoảng hốt ấy, trong giây lát hiểu ra, anh vỗ nhẹ vào lưng cô giúp cô bớt căng thẳng.
Em yên tâm, chuyện này ngoài anh và em biết, sẽ không có người thứ ba, Á Lan quản gia đã trở về nhà nấu cháo cho em rồi.
Nghe đến đây, nỗi lo lắng của Sở Du như được vơi đi phần nào nhưng nỗi sợ từ sâu thẳm trong tâm trí cô vẫn không ngừng gào thét.
Gương mặt ngây thơ, xinh đẹp lúc trước giờ đây trở nên nhợt nhạt, thiếu sức sống.
Cảm giác yếu