Sở Du cố gắng vùng vẫy thoát khỏi cơn cuồng bạo của Hoắc Dịch Thành, gồng sức đẩy mạnh anh ra, thuận đà nôn viên thuốc đó khỏi miệng.
Ánh mắt cay nghiệt cùng phẫn nộ, cô gào lên trong nước mắt.
Đồ dã thú, tôi không ngờ anh lại lòng lang dạ sói đến như vậy! Đứa bé có tội tình gì cơ chứ, sao anh nỡ ra tay với nó?
Cô nói trong tiếng nấc nghẹn ngào của sự thống khổ.
Chưa bao giờ cô hận anh như lúc này, hận đến mức không thể nhào tới đánh điên cuồng.
Bản thân thầm tự trách mình tại sao lại có thể yêu thương kẻ tàn độc như vậy.
Hoắc Dịch Thành nhìn vẻ căm phẫn của Sở Du trong lòng càng thêm nộ khí.
Cô thừa sống thiếu chết vẫn một mực bảo vệ thứ nghiệt chủng giống như sự phản bội nặng nề đối với anh.
Hoắc Dịch Thành không muốn sự phản bội trong quá khứ giờ đây lại lặp lại một lần nữa.
Anh đứng dậy, vẻ mặt không chút tình người, cười lạnh thấu xương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Em nghĩ mình bảo vệ nó được đến bao giờ? Không sớm thì muộn tôi cũng sẽ khiến nó rời khỏi thế giới này!
Cô bất chợt rùng mình sợ hãi, kẻ máu lạnh này chắc chắn sẽ không tha cho con cô.
Hoắc Dịch Thành vừa hay có điện thoại gọi tới, anh vừa nghe máy, sắc mặt bỗng khó coi đến cực điểm rồi đùng đùng bỏ đi, không quên khóa cửa nhốt cô lại.
Sở Du lúc này mới nhẹ lòng một chút, nỗi sợ hãi trong cô như dấy lên.
Cô chợt nghĩ tới điều gì đó, điên cuồng lần lục tìm điện thoại.
Thật may cô giấu nó dưới chăn nên không bị ai phát hiện.
Sở Du nhanh chóng mở máy, nhấn dòng điện thoại quen thuộc, điện thoại nhanh chóng đổ chuông, rất nhanh đầu dây bên kia vang lên tiếng nói dịu dàng.
Alo? Sở Du à? Em ổn chưa? Tên cha nuôi không làm gì em chứ?
Nghe được giọng nói của Dục Lăng, cô không kìm được nước mắt, che miệng nói nhỏ.
Em...Anh giúp em một việc được không?
- ----------------------------------------------------
Từ sau khi nhận được cuộc điện thoại quan trọng, Hoắc Dịch Thành lập tức đến căn cứ của tổ chức Tước, bang Lục Hổ gần đây liên tiếp phóng hỏa đôt nhà kho lưu trữ vũ khí, lần này hắn cả gan muốn đốt luôn cả khu chính, nhưng may thay đã bi phát hiện.
Những tên tay sai của hắn toàn là lũ sợ chết, mới chỉ có một vài phương thức tra tấn đã khai ra nơi mà Lục Bằng đang ở.
Hoắc Dịch Thành nhanh chóng lên kế hoạch phục kích để tóm gọn bọn chúng.
Trời bắt đầu về tối, trong lúc Lục Bằng cùng đàn em đang vui vẻ ca hát, nhậu nhẹt bên trong nhà chính thì Đông Khiết cùng người của Tước đã tẩm xăng khắp các ngõ ngách,đường lối ra vào.
Hoắc Dịch Thành đứng trước cổng lớn, ánh mắt chết chóc liếc nhìn ngôi nhà sắp ngập trong biển lửa.
Trên tay đùa nghịch với chiếc bật lửa đầy hung hăng.
Đông Khiết một lúc sau liền đến, cung kính báo cáo.
Mọi thứ đã xong, chỉ cần hiệu lệnh từ lão đại nữa thôi.
Anh nhếch mép cười, thuận tay hất chiếc bật lửa xuống nền đá, ngọn lửa nhanh chóng lan ra khắp nơi, cảnh tượng rực lửa khiến ai trông thấy cũng phải rùng mình.
Không biết bao lâu sau, đám người Lục Hổ đang say sưa triền miên bên người đẹp thì chợt có tiếng la lớn.
Không hay rồi đại ca, bên ngoài....bên ngoài đang cháy...
Một tên vội vàng chạy thục mạng đến báo, Lục Bằng nhận được tin dữ liền lao ra cửa chính nhưng ngay sau đó đã bị ngọn lửa trước mắt làm cho hoảng sợ, hắn phát điên, tóm lấy tên thuộc hạ.
Thế này là thế nào? Tên nào dám chơi ông thế này?
Tên thuộc ha sợ sệt, hấp tấp không nên lời.
Hình...hình như là Tước!
Lục Bằng căm phẫn, đẩy ngã hắn, điên loạn hét lên.
Mau tìm lối thoát! Tên khốn đó ta nhất định phải giết!
Bên ngoài này, Hoắc Dịch Thành vẫn ung dung ngắm nhìn ngọn lửa đang từ từ thiêu rụi mọi thứ cùng tiếng la hét thất thanh bên trong với vẻ đầy hứng thú.
Một hồi, Đông Khiết đứng bên cạnh liền lên tiếng.
Lão đại, ở đây nguy hiểm, chúng ta mau về thôi!
Hoắc Dịch Thành cảm thấy đã khá muộn nên quyết định trở về, vừa quay lưng rời đi, tiếng súng thất thanh vang lên khiến anh chấn động quay lại.
Thằng khốn, mày đứng lại!
Bộ dạng nhếch nhác, đầy rẫy những vết thương đi đến chỗ anh, Đông Khiết cùng cận vệ cảnh giác chĩa súng về phía hắn.
Hoắc Dịch Thành