"Mami, dậy đi con muộn học rồi kìa."
Một thân thể nhỏ bé, tinh nghịch gần 6 tuổi, quần áo gọn gàng, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng đường nét điển trai, khôi ngô hiếm có lại bộc lộ một cách rõ ràng.
Nằm trên giường thân thể nhỏ nhắn xinh đẹp mang đôi nét trưởng thành mới mở mắt tỉnh giấc, nhìn đứa trẻ phía bên cạnh.
"Thiếu Tần, sớm như vậy con gọi mami làm gì?"
Cậu bé nhìn người phụ nữ bản thân gọi là mami đầy bất lực, cậu thực sự không hiểu rốt cuộc ai mới là người "nhớn" trong cái gia đình này.
Sở Du của hiện tại đã là một người phụ nữ trưởng thành, nét đơn thuần ngây thơ của tuổi 18 giờ đây đã điểm lên vài nét tinh tế, đoan trang và sắc sảo.
Cô nhìn đứa trẻ phía đối diện, điệu bộ như ông cụ non, cười trong trạng thái mơ màng.
Thiếu Tần khẽ cau mày, lên giọng.
"Nay là buổi đầu con nhập học, mami định để con tới trễ hay sao?"
Nghe đến đây, Sở Du mới giật mình, một ngày quan trọng như vậy sao cô lại có thể không nhớ cơ chứ.
Cô nhanh như sóc nhảy xuống giường, vội vàng vào nhà tắm, không quên nhắc cậu con trai của mình.
"Con chuẩn bị đi, mami làm một chút là xong." - Trong phòng tắm cô nói vọng ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu bé ngồi trên chiếc ghế sofa gần đí, khoanh tay, nói với giọng trẻ con xen chút lạnh lùng.
"Mọi thứ đã chuẩn bị xong hết cả rồi, chỉ còn chờ một mình mami thôi đấy."
Sở Du vô cùng nhanh chóng hoàn thiện tất cả mọi thứ chỉ vỏn vẹn trong 5 phút.
Bộ quần áo ngủ nhiều màu sắc với những hình thù đáng yêu giờ đây đã thay bằng chiếc váy dài màu xanh ngọc ôm sát eo, càng tô điểm cho nước da nõn nà thiên phú ấy.
Sáu năm sau, hình ảnh Sở Du của tuổi mới lớn khi rời đi đầy non nớt đã không còn.
Cô giờ ngày càng xinh đẹp, lộ ra khí chất tao nhã, khuôn mặt nhỏ nhắn có đôi phần từng trải.
Đôi môi hồng nhuận như trái anh đài, mái tóc xoăn tự nhiên phủ trên vai.
Sở Du đi vào chiếc giày cao gót rồi nhanh chóng dắt Sở Thiếu Tần đến trường.
Hai người nhanh chóng đến ngôi trường cấp một gần đó, giữa những con người phương Tây hiện đại.
Sở Du và Sở Thiếu Tần mang vẻ nhỏ nhắn, tinh tế của người Châu Á đã nhanh chóng trở thành sự chú ý của những người xung quanh.
Dưới ánh mặt trời, làn váy mềm mại nhẹ nhàng lay, nụ cười trên môi cô thật đẹp, thực sự đã mang dáng dấp của một địa mỹ nhân.
Sau khi hoàn thiện thủ tục nhập học, Thiếu Tần nhanh chóng hòa nhập cùng những người bạn Tây Âu.
Bởi vẻ ngoài đẹp trai tỏa ra sợ lạnh lùng đã thu hút mọi sự chú ý của những cô bé cùng trang lứa.
Thấy con trai mình đã không còn bỡ ngỡ về ngôi trường mới, cô cũng yên tâm ra về.
Vừa ra đến cổng, số máy thân thuộc bỗng hiện lên trên màn hình điện thoại.
Cô vui vẻ nhấc máy.
"Anh gọi em có chuyện gì thế?"
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh dịu dàng.
"Anh sang Pháp rồi, chúng ta gặp nhau được chứ?"
"Giờ em phải tới chỗ làm rồi, có gì tối chúng ta gặp nhau." Cô khéo từ chối.
"Vậy hẹn gặp em tối nay!"
Hai người chào nhau rồi cúp máy, Sở Du không chần chừ mà lái xe đến nơi làm việc.
Khách sạn quốc tế mà cô đang làm tọa lạc tại nơi trung tâm phồn hoa nhất của thủ đô Paris.
Sở dĩ Sở Du được chọn vào làm ở một nơi sang trọng lại còn giữ chức quản lý như vậy, một phần cũng là do từ nhỏ cô đã được đào tạo cẩn thận tại trường học danh giá ở nước ngoài, đặc biệt nhất là bằng xuất sắc của đại học Cambridge nổi tiếng.
Đến nơi, cô thay bộ đồng phục chuyên nghiệp của nữ quản lý.
Công việc của Sở Du cũng không mấy dễ dàng, hằng ngày phải chạy ngược chạy xuôi để quán xuyến mọi việc trong khách sạn.
Tất cả vị khách đến đây đều là những con người có tầm ảnh hưởng, chủ tịch của những tập đoàn lớn.
Không thì là những tầng lớp quý tộc giàu có.
Để qua đêm ở những khách sạn này mức chi trả phải lên đến cả nghìn đô.
Chính vì vậy mọi sự phục vụ ở nơi đây phải luôn hoàn hảo nhất.
Là người quản lý Châu Á duy nhất tại chuỗi khách