Một đêm bình lặng cứ thế trôi đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Du bị tiếng gõ cửa làm cho thức giấc.
Cô cố gắng mãi mới có thể rời khỏi cơ thể to lớn của Hoắc Dịch Thành, cánh tay rắn chắc ấy cả đêm ôm chặt lấy eo cô khiến cô không thể nhúc nhích nổi, hiện tại cả người đau ê ẩm.
Sở Du gắng gượng rời khỏi giường, chỉnh lại bộ đồ đang mặc rồi ra mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra liền bắt gặp bóng dáng bé nhỏ, Sở Du chợt sững người.
Cậu bé trước mặt cô không ai khác chính là Thiếu Tần, cậu dùng ánh mắt dò xét đánh giá mẹ mình một lười.
“Mami? Người cả đêm ở đây không về nhà sao?”
Sở đau hoàn toàn bối rối, gương mặt ửng đỏ vì xấu hổ, khua tay vội giải thích.
“À! À, mami… mami ơi lại cùng bạn ấy mà… con mau quay về đi.”
Đúng lúc này, Hoắc Dịch Thành cũng vừa hay tỉnh dậy, gương mặt có chút ngái ngủ tiến đến phía sau lưng cô.
Cất giọng lãnh đạm xen chút bông đùa.
“Mami?? Đứa bé này?”
Giọng nói vang lên giống như sét đánh ngang tai, Sở Du hoàn toàn chấn động.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bao nhiêu năm cô giấu kín chuyện mình nuôi con của anh, Thiếu Tần vốn dĩ đã coi ba nó không còn trên cõi đời này nữa.
Ngàn vạn lần không thể để hai cha con họ nhận ra nhau.
Cô vội xoay người che đi cơ thể nhỏ bé phía sau, giọng lắp bắp.
“Không không… thằng bé… anh đừng để ý…”
“Mami, người đàn ông này ơi cùng mẹ đêm qua?” Giọng nói lém lỉnh nhưng lại vô cùng dõng dạc nghiêm túc.
Sở Du rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, sợ đến mồ hôi đầm đìa, nhanh chóng ôm lấy Thiếu Tần.
“Tôi về trước đây!”
Nói rồi, không để Hoắc Dịch Thành có phản ứng liền mang Thiếu Tần rời đi.
Anh có chút suy trầm.
Ánh mắt lạnh lùng tựa chim ưng nhìn theo bóng lưng đang khuất dần, gương mặt dần trở nên thâm trường mang theo chút lạnh lẽo.
Ngay sau đó liền nhấc máy gọi, âm thanh cao vút xen cả sự nghi hoặc.
“Điều tra cho tôi đứa bé đang ở cùng Sở Du.”
——————————————
Ngoài sảnh khách sạn, Sở Du đưa Thiếu Tần đến một nơi khuất người.
“Sao con lại tìm đến đây vậy, trẻ nhỏ không thể tùy ý ra ngoài một mình.”
Thiếu Tần dường như chẳng để tâm đến sự nhắc nhở của cô, hỏi ngược lại.
“Đến đây thì mới biết được mami qua đêm qua đêm với người đàn ông lạ chứ.
Mà con lớn rồi, nếu mami muốn kiếm ba cho con thì cứ tự nhiên, sao phải giấu giếm thế này.” Giọng trẻ con không cao không thấp nhưng lại chạm trúng tim đen của cô.
Sở Du có chút ngập ngừng.
“Không phải… con hiểu lầm rồi! Mami… không có…”
Thiếu Tần nhận ra sự hỗn loạn trong lòng Sở Du cùng với chút giấu diếm.
Đôi ngươi nhạy bén liếc cô rồi cất giọng.
“Được rồi… con về đây.
Mami đủ lớn để hiểu lời con nói.”
Cô ngẩn ra nhìn cậu bé.
Thằng bé mới chỉ mới 5 tuổi nhưng lại giống như đã mười mấy tuổi.
Nhìn kĩ thì cả về diện mạo đến tính cách đều không khác gì Hoắc Dịch Thành, lạnh lùng, cao ngạo lại có chút gì đó độc tôn.
Bóng dáng nhỏ bé ấy càng làm cô thêm đau lòng.
Cô hiểu những gì Thiếu Tần nói.
Suốt những năm qua, dù chưa một lần nhắc về tình cha nhưng Sở Du hiểu rõ cậu chỉ ra vẻ mạnh mẽ, sâu thẳm bên trong rất muốn được giống như những đứa trẻ khác có ba ở bên cạnh để yêu thương.
Cô đúng là một người mẹ không tốt!
Trong lúc này, tại phòng của Hoắc Dịch Thành, Cảnh Tử mang Âu phục đến cho anh, không quên báo cáo tin tức.
“Theo như điều tra, thông tin về cậu bé đó rất ít, chỉ có chút thông tin từ những người thân cận rằng đó là con của Sở Du tiểu thư.”
Hoắc Dịch Thành nghe đến đây liền bất giác nhíu mày, ngữ khí vào phần tức giận.
“Con?”
“Ngoài ra thì… người ở bên Sở Du tiểu thư sáu năm nay là… Dục Lăng.”
Nhắc đến cái tên này, ánh mắt tràn ngập sắc lạnh nhìn trực diện về phía Cảnh Tử, hơi thở nhuốm đầy sự nguy hiểm của loài sư tử.
Anh gằn lên từng tiếng.
“Dục đại thiếu gia có vẻ rất thích chen chân vào chuyện gia đình nhà người khác.”
Đôi ngươi lóe lên tia chết chóc, nói rồi anh chợt đứng dậy khoác lên mình áo vest đen quyền quý sải bước rời đi.
Thiếu Tần về đến nhà liền nhanh chóng vào phòng mở laptop.
Bàn tay nhỏ nhắn thoăn