Tại tầng cao nhất tập đoàn Hoắc thị
Cánh cửa lớn từ từ mở ra, một dáng người nhỏ bé nhanh nhẹn trong bộ Âu phục đen toát lên khí chất đĩnh đạt.
Tiếng bước chân tiến gần đến bàn làm việc của chủ tịch, cung kính đặt tập tài liệu xuống bàn, ngữ khí có phần nhẹ giọng.
“Đây là toàn bộ những gì tôi điều tra được về Sở Du tiểu thư trong sáu năm qua.
Sở Du tiểu thư hành tung gần như rất bí mật hoặc có ai đó đã giấu thân phận của cô ấy.”
Người đàn ông thần bí xoay ghế lại, lộ ra khí chất vương giả cùng lạnh lẽo tựa Hàn băng.
Con ngươi sắc bén có chút biến hoá.
Diện mạo hơn người mang nét riêng biệt ấy chỉ thuộc về một mình Hoắc Dịch Thành anh.
Anh cầm tài liệu lên, ánh mắt lướt qua cái tên.
“Wisley?”
“Là tên cô ấy đã đổi sau khi sang Pháp.” Cảnh Tử đáp lời anh.
Khoé môi anh nhếch lên một đường, hướng ánh nhìn ra toàn thành phố, nơi dòng xe đang tấp nập qua lại.
Suốt sáu năm qua, chưa một ngày nào anh ngừng nhớ về cô, từ gương mặt, ánh mắt, nụ cười kể cả hơi ấm trên cơ thể nhỏ nhắn đó anh vẫn luôn không ngừng tìm kiếm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trái tim lạnh lẽo.
Vì cô mà cháy rực rỡ cũng vì cô mà nguội lạnh.
Quá khứ bản thân để vụt mất cô, hiện tại anh không cho phép mình mắc thêm bất kỳ sai lầm nào hết.
Sở Du! Lần này anh quyết không buông tay em đâu.
Bất kì ai cũng không thể cướp em khỏi anh nữa.
Hoắc Dịch Thành vẻ mặt xa xăm, ánh lên vài tia mưu mô mị hoặc.
Sáu năm rồi, anh đã chờ quá đủ rồi, đến lúc đi tìm chủ nhân của chiếc ghế phụ nhân Hoắc gia rồi đây!
Màn đêm nhanh chóng phủ lên Paris lấp lánh ánh điện, Sở Du nay phải làm ca tối nên vẫn đang tất bật với khách hàng.
Dù là thế nhưng hình ảnh cha nuôi Vân.
Quanh quẩn trong tâm trí cô, nó giống như ác mộng ôm trọn lấy cô, không có cách nào trốn thoát.
Sáu năm qua cô đã chạy trốn, thoát khỏi cái bóng của Hoắc Dịch Thành, thoát khỏi quá khứ u tối, chôn vùi thứ tình yêu đau đớn kia, một mình làm bà mẹ đơn thân chăm sóc Thiếu Tần.
Cô không muốn ác mộng ấy lại lần nữa lặp lại, càng không cho phép bất kỳ ai mang Thiếu Tần khỏi tay cô.
Sở Du tâm trí hoàn toàn đặt ơi nơi khác, từ đầu đến cuối đều không nghe thấy Amina gọi cô đến khàn giọng.
Bất lực đến mức phải đi tới vỗ nhẹ vào vai cô.
“Wiesly, em có nghe chị nói không đó?”
Sở đau bất giác giật mình, gương mặt lơ đễnh nhìn chị Amina, giọng ngập ngừng.
“Dạ? Chị nói gì sao?”
Amina cười gượng, lấy cây bút từ tay cô.
“Em mang dùm chị chai rượu lên phòng 538 đi, khách đang đợi đó!”
Sự thúc giục của Amina làm Sở Du cứ như người mất hồn mà làm theo.
Cô lần theo số phòng cuối cùng cũng đến nơi, Sở Du ơi trước cửa, gõ nhẹ rồi cất giọng thanh lịch.
“Xin chào, tôi mang rượu đến cho ngài!”
Bên trong cất lên âm thanh lạnh lùng tựa như truyền từ Bắc Cực về khiến Sở Du bất giác run người.
“Vào đi!”
Sở đau khẽ đè nén tâm trạng của mình, từ tốn mở cửa bước vào.
Bên trong, ánh đèn vàng mập mờ hoà quyện cùng hương nước hoa đàn ông quen thuộc làm cô dấy lên cảm giác lo lắng.
Cô đặt chai rượu cùng ly uống bàn gần đó, đôi ngươi khẽ đảo quanh căn phòng, chợt nhận thấy thân ảnh to lớn ơi phía ban công.
Người đàn ông từ trên xuống dưới tỏa ra khí thế bức người, bóng lưng đứng cười màn đêm trông thật cô độc lại đáng sợ, Âu phục đen hoà vào đêm đen khiến cô không thể phân định rõ.
Đột nhiên, Sở Du không thể khống chế bản thân mình mà bước lại gần, giọng đôi phần nhỏ nhẹ.
“Tiên sinh, rượu đã được mang lên, ngài muốn uống ngay hay là…”
Chưa dứt câu, bóng lưng ấy chợt quay lại, đối diện với gương mặt sắc bén bị che khuất bởi bóng đêm nhưng dù là vậy thì vẫn không thể giấu đi được nét cương nghị quen thuộc kia.
Đôi môi nhỏ không kìm được mà run rẩy, đôi chân không thể di chuyển.
Đó là Hoắc Dịch Thành, anh có chút bất ngờ nhưng sau đó lại nở nụ cười yêu nghiệt, sải bước lại gần Sở Du, ngữ khí có đôi phần bỡn cợt.
“Du nhi, em bỏ tôi gần sáu năm rồi, sao giờ lại không kìm được