Sở Du bởi lời nói của cậu mà càng thêm phức tạp trong lòng, Thiếu Tần vẫn luôn là một cậu bé hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức người ta phải thấy đau lòng.
Sự lựa chọn ấy sao lại khiến hết thảy mọi người đều ưu thương, Sở Du đến một nụ cười cũng không làm được, lặng lẽ dọn dẹp mọi thứ.
Vừa hay lúc này có tiếng chuông cửa, đoán ra là được là ai, cô liền bước ra mở.
Dục Lăng gương mặt hào hứng hơn bất kì lúc nào hết, nụ cười ngọt ngào, ai cũng không nỡ dập tắt nó.
Sở Du cố gắng nở nụ cười, mời anh vào nhà.
‘’Anh đến sớm vậy?’’
Dục Lăng vội đến bên, nắm lấy tay cô, đáy mắt lan tràn một dòng nước nhu tình.
‘’Phải đến sớm để còn đi mua đồ được chứ, anh đưa em đi thử váy cưới nhé.’’
Cô lúc này không biết nên khóc hay cười, lại nhìn vẻ nôn nóng của anh, không đành lòng để bản thân ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.
Nếu đã quyết định cùng anh xây dựng gia đình, có lẽ cô nên học cách yêu thương và đón nhận người đàn ông này.
Một người đàn ông tận tâm lại dành hết tâm tư cho một người lỡ dở như cô thật sự là quá tốt, cô không nỡ lòng để anh phải đau khổ.
Sở Du quyết định giấu đi tâm tư của mình, gắng gượng nở nụ cười tự nhiên nhất.
‘’Cũng đâu có vội, từ từ rồi chọn cũng được mà.’’
‘’Anh đã nói mẹ xem ngày rồi.
cuối tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ.
Anh thật sự quá nôn nóng để đưa em về nhà rồi.’’ Anh háo hức nói với cô, không thể giấu đi sự hạnh phúc.
Sở Du thoáng chốc giật mình, thế nào mà lại nhanh vậy ư? Hay là anh sớm đã chuẩn bị hết thảy, chỉ chờ đến khi cô gật đầu đồng ý liền mang cô thành một nhà.
‘’Nhanh…nhanh vậy sao.’’ Ngữ khí gượng gạo kèm theo cả sự bất ngờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dục Lăng nhìn vẻ mặt ngây ngẩn của cô mà cười, nhéo nhẹ chiếc mũi nhỏ, điệu bộ vô cùng cưng chiều.
‘’Bà xã của anh, anh phải nhanh chóng rước về chứ.
Nào mau đi thôi.’’
Cứ như vậy, Sở Du bị anh trực tiếp lôi đi chuẩn bị đồ cưới.
Ngồi trên xe, anh nói rất nhiều, mọi chuyện đều liên quan đến hôn lễ, nào là sẽ tổ chức ở đâu, mời bao nhiêu khách, muốn đi tuần trăng mật ở địa điểm nào.
Cô từ đầu đến cuối chỉ ậm ừ cho qua, hoàn toàn không có tâm trí mà nói về chuyện đó.
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại tại một tiệm váy cưới cao cấp, Dục Lăng không một lời liền đưa cô vào bên trong, bao trùm nội thất là một màu trắng tinh khôi, hàng trăm chiếc váy cưới đủ loại, lộng lẫy xa hoa vô cùng.
Đặt chân vào nơi đây tựa như lạc vào cổ tích, Sở Du nhất thời ngẩn người, đôi ngươi long lanh như ngọc lưu ly chăm chú ngắm nhìn từng chiếc váy xinh đẹp.
Dục Lăng thấy cô thích như vậy, trong lòng cũng không kìm nén được vui mừng cùng dao động.
‘’Váy của em đã được anh lựa chọn rồi, mau vào thử đi.’’
Dục Lăng đến bên, nhẹ nhàng nói với Sở Du, cô lúc này mới để ý, trực tiếp theo nhân viên vào bên trong.
Khoảng không gian chờ đợi khiến anh càng thêm nóng ruột.
Sở Du trời sinh có vẻ đẹp thanh thuần tuyệt sắc, thực sự không biết nếu mặc lên chiếc váy cưới sẽ lộng lẫy cỡ nào.
Anh giống như không tin vào chính những gì mà bản thân đang trải qua, nó tựa như một giấc mộng đẹp đẽ để anh đắm chìm.
Suốt 6 năm qua, mặc dù cố gắng đến cỡ nào, Sở Du luôn đối với anh vô cùng khách sáo, chưa từng một lần cùng anh nói về chuyện tình cảm, vậy mà hiện tại, vào lúc hi vọng cuối cùng dập tắt, cô lại không chút do dự mà đồng ý lấy anh.
Đây là điều trước nay anh chưa từng nghĩ đến, mặc dù Sở Du không nói nhưng anh hiểu rõ hiện tại cô vẫn còn chưa thể quên chuyện cũ nhưng chỉ cần cô ở bên anh, nhất định một ngày nào đó sẽ để cô toàn tâm toàn ý mà yêu anh.
Cả hai người họ sẽ xây một tổ ấm hạnh phúc viên mãn.
Ngay lúc này, Sở Du cuối cùng cũng thay xong, khoảnh khắc tấm rèm vừa mở ra, khung cảnh trước mắt khiến Dục Lăng hoàn toàn ngây người, đôi mắt không chút dao động mà nhìn về phía Sở Du.
Cô ở trước mắt anh tựa như nàng công chúa thuần khiết lại trong trắng.
Chiếc váy cưới xòe rộng, nửa trên ôm sát lấy chiếc eo thon thả kia, chiếc váy trễ vai để lộ phần xương quai xinh quyến rũ.
Từng viên ngọc trai lấp lánh đính trên chiếc váy lớn càng tôn lên vẻ lộng lẫy nao lòng.
Dục Lăng ngây ngốc đến không thể thốt lên lời, cô chính là cô dâu đẹp nhất trong lòng anh.
Sở Du thấy anh từ đầu đến cuối đều ngẩn người, nhất thời có chút xấu hổ.
‘’Sao vậy? Không đẹp sao? Hay để em thay bộ khác nhé.’’
Bất chợt, anh bước đến bên cô, ánh mắt không giấu đi được nỗi xúc động.
Cẩn thận ngắm nhìn diện mạo xinh đẹp như mây như nước ấy.
‘’Em mặc đẹp lắm, rất đẹp.’’
Lời nói của Dục Lăng làm cô có phần ngượng ngùng, trong giây lát trốn tránh đi ánh mắt kia.
Sau khi thử xong, anh liền không nhịn được mà đưa cô đến những tiệm đồ cưới khác, bước ra phố xá đông người, lòng cô lại bất chợt mà trở nên phức tạp.
Trái ngược với Dục Lăng đang háo hức chọn lọc từng chút một những món đồ cưới đẹp đẽ ấy thì Sở Du lựa chọn ở bên ngoài đợi.
Cô muốn một chút riêng tư cho cảm xúc hỗn độn của mình.
Giữa dòng người tấp nập qua lại, mỗi người mỗi vẻ, ai cũng đang bận tâm cho cuộc đời của mình, còn cô đã dần mất đi phương hướng.
Hiện tại Sở Du vẫn không hiểu nổi chính mình là đang muốn theo đuổi thứ gì, tự do, yên bình, hay hạnh phúc.
Cảm giác bất lực nhất là khi mất đi mục đích sống và theo đuổi của mình, trong cô chỉ toàn là muộn phiền và mệt mỏi.
Đôi mắt long lanh như có gợn sóng, khoảnh khắc ánh mắt lướt qua một bóng hình quen thuộc, con ngươi như sững lại.
Trên chiếc xe đen sang trong vừa đi qua, chính là Hoắc Dịch Thành.
Con người u ám mang vẻ u tối đến lạ thường, anh hướng ánh mắt ra phía ngoài nhưng cô cảm nhận nó thật trống rỗng, như linh hồn đã kiệt quệ.
Cả người cô vì thế mà bất động, sau khi anh rời đi cho tới giờ giống như bốc hơi khỏi cuộc sống cô, một chút can dự cũng không còn.
Khác xa với sự cố chấp trước kia.
Dáng vẻ tĩnh mịch cùng vẻ mặt buồn thương ấy đều đã lọt vào đôi mắt cách đó không xa.Dục Lăng định ra hỏi cô xem cô thích loại hoa cưới nào nhưng ngay khi bước ra liền bắt gặp cảnh này, đột nhiên có chút chạnh lòng.
Rõ ràng là cô vẫn còn nhớ đến anh ta, toàn bộ cảm xúc từ đầu đến giờ anh đều biết, nhưng anh vẫn cố gắng tạo niềm vui, dù Sở Du có thể thấy đó là lố bịch nhưng có thể đổi lại nụ cười thanh thuần ấy, là điều gì anh cũng làm.
‘’Du nhi, em có mệt không? Anh đưa em về nhé?’’
Âm thanh nhẹ nhàng, nhu tình làm cô thoáng chốc giật mình, lại nhìn diện mạo ấm áp cùng vui vẻ của anh, đôi môi hồng nhuận khẽ cười nhẹ.
‘’Chẳng phải anh còn đang muốn mua nữa sao?’’
Dục Lăng bước đến gần Sở Du, xoa nhẹ đầu đầy sủng mịch.
‘’Thật ra anh đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ là muốn hỏi ý kiến em xem thế nào thôi.’’
Anh vẫn