Mấy người phụ nữ ấy cuối cùng cũng không nhịn được mà ríu rít đi dò la tin tức của anh.
Sở Du vẫn ngồi ở đó với biết bao sự phức tạp, lúc này cô chỉ còn biết im lặng mà gặm nhấm nỗi đau một mình.
Một làn gió lớn vô tình thổi qua, mái tóc óng ả khẽ bay theo làn gió.
Sở Du lúc này hệt như một con búp bê xinh đẹp chỉ tiếc là không chút thần sắc nào cả, đẹp đến mức khiến người ta nao lòng.
‘’Mami lại nghĩ đến chú Hoắc sao?’’
Giọng nói bình ổn lại giống như nhìn thấu tâm tư cô.
Sở Du ngoảnh lại liền bắt gặp dáng vẻ nhỏ bé của Thiếu Tần, cậu tiến đến ngồi phía đối diện cô.
Vẻ mặt có đôi phần nghiêm túc.
‘’Mami nói chuyện với con một chút đi.’’
Sở Du nhìn Thiếu Tần, là cô có lỗi với thằng bé, là mẹ nhưng lại để đứa con bận tâm đến cả cảm xúc của mình, vốn chẳng thể lo nổi cho cậu.
Cô cười nhẹ.
‘’Con muốn nói chuyện gì?’’
‘’Mami thật sự quyết định rồi?’’
Câu nói như để hỏi chính lòng cô một lần nữa, đẩy Sở Du trực tiếp đối diện với bản thân mình.
Đáy mắt có vài phần run rẩy, cô không dám nhìn thằng vào Thiếu Tần, cô sợ một khi nhìn cậu, cô lại một lần nữa nhớ đến anh, nhớ đến gương mặt đó.
‘’Mami và chú Dục Lăng sẽ tổ chức hôn lẽ vào cuối tháng sau.’’ Giọng nói dè chừng nhưng cũng cứng cỏi.
Đột nhiên, Thiếu Tần nở nụ cười, nhìn về phía người mẹ của mình, động viên tinh thần.
‘’Vậy mami phải thật hạnh phúc đó, dù có thế nào con nhất định sẽ luôn ở cạnh mami.’’
Ngữ khí dõng dạc, mạnh mẽ vô tình đã chạm đến trái tim yếu đuối của cô.
Bất giác, Sở Du cảm thấy 6 năm trước bỏ đi là hoàn toàn đúng đắn, nếu không cô thật sự sẽ mất đi thứ quý giá nhất trên đời.
‘’Hai mẹ con đang nói chuyện gì thế.’’
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Âm thanh trầm ổn, nhẹ nhàng vọng lại từ xa, Dục Lăng vui vẻ bước đến bên cô.
‘’Thiếu Tần đã đói chưa? Chú dẫn hai mẹ con đi ăn nhé.’’
‘’Dạ vâng ạ.’’ Cậu hào hứng, xuống ghế chạy đến bên Dục Lăng.
Không khí ấm áp của một gia đình khiến hết thảy những người xung quanh đều cảm thấy ngưỡng mộ.
Sở Du cười nhẹ, một tay nắm lấy tay cậu, một tay sớm đã bị anh nắm chặt lấy, mặc dù có chút không thích ứng được nhưng Sở Du vẫn không phản ứng lại, cùng hai người đi vào phòng ăn.
- ----------------------------------------------
Màn đêm dần bao phủ lên toàn bộ khung cảnh bên ngoài, ánh điện bừng sáng chùm lên khu nghỉ dưỡng, mang một vẻ hoa lệ, lộng lẫy.
Nằm ở địa thế được thiên nhiên ưu ái, Corsica giống như một nàng công chúa xinh đẹp lại xa hoa, vẻ đẹp thanh thoát động lòng người.
Sở Du đến bên ban công tầng bảy, hướng ánh mắt ra phía hồ nước trong veo, cảm thụ từng làn gió chạm lên làn da mịn màng, mơn chớn đến mê người.
‘’Vào bên trong đi, bên ngoài gió lạnh sẽ cảm đó.’’
Dục Lăng không biết từ khi nào đã lại gần bên cô, nhẹ nhàng khoác chiếc áo mỏng lên thân thể nhỏ nhắn ấy.
Sở Du lại nhìn anh, cười nhẹ.
‘’Không sao, không khí trong lành nên em muốn hưởng thụ một chút thôi.’’
Nhìn dáng vẻ thoải mái đi đôi phần của cô, Dục Lăng có chút nhẹ lòng, thuận đà kéo cô ôm vào lòng.
Sở Du hơi bất ngờ, vừa định thoát khỏi vòng tay anh thì chợt nghe âm thanh trầm thấp lại run rẩy của anh mà chợt dừng lại.
‘’Để anh ôm em một lát.’’
Tai cô áp lên tấm ngực rộng lớn, cảm nhận hơi ấm đang vây lấy mình, trái tim của anh đang đập mạnh liên hồi, Sở Du có thể nhận ra rõ sự cẩn trọng cùng run rẩy của anh.
Dục Lăng nhè nhẹ đẩy cô ra, đôi ngươi trực diện nhìn vào ánh mắt nâu trong như nước của cô, đáy mắt tràn ngập nhu tình cùng phức tạp, rồi từ từ chuyển xuống đôi môi mỏng hồng nhuận như trái anh đào ấy.
Sở Du có chút ngây ngẩn, nhất thời chưa nắm được hành động anh sắp làm.
Dục Lăng dần dần cúi người xuống, để cho hai môi mỗi lúc một gần nhau.
Khi tất cả khung cảnh khung quanh im lặng lạ thường, đôi môi của anh gần như sắp chạm đến môi cô thì bất giác, Sở Du đẩy mạnh anh ra, chạy ra bên ngoài.
Hành động này khiến anh sửng sốt vô cùng, vậy là cô vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận anh, vẫn không thể tiếp xúc thân mật dù chỉ một chút.
Bên này, Sở Du chạy một mạch xuống sảnh khách sạn, không kìm được mà thở dốc, mặc dù cô đã cố thử muốn gần gũi với anh nhưng ngay khi đó kí ức về ấy lại xuất hiện, hình ảnh Hoắc Dịch Thành như hiện ra trước mắt, hoàn toàn khiến cô sợ hãi tột độ.
Sở Du cố bình tĩnh, rảo bước ra bên ngoài vườn hoa gần đó.
Một thân thể nhỏ bé bước đi nhẹ nhàng vào bên trong vườn hoa diên vĩ tràn ngập sắc xanh.
Đột nhiên, đôi ngươi như có chút chấn động, thân ảnh cách cô không xa thật sự khiến cô sững lại, bóng lưng cao lớn, đơn độc đầy quen thuộc ấy không thể lẫn vào đâu được.
Sở Du cẩn trọng bước đến gần hơn, khi cả hai chỉ còn cách nhau ba bước chân, âm thanh lạnh lùng, sắc bắn chợt vang lên giữa không gian yên ả.
‘’Đừng đến gần tôi.’’
Bước chân đột ngột dừng lại, như thể anh đã đoán ra được là cô.
Khoảng không gian u tối bao trùm lên hai con người đơn độc kia.
Từng cơn gió lạnh tạt vào cơ thể làm cô hơi run lên.
Sự tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ từng nhịp thở bình ổn của nhau, Sở Du cúi gằm mặt xuống, một hồi lâu sau đó mới dè dặt cất tiếng.
‘’Anh…ổn chứ?’’
Câu nói lắng đọng mọi cảm xúc kìm nén bấy lâu nay, có rất nhiều thứ cô muốn hỏi anh, nhưng cổ họng lại như bị nhét đầy vải bông, không thể mở lời.
Tấm lưng cao ngất vẫn đối diện về phía cô.
Hoắc Dịch Thành không hề nhúc nhích, quay lưng né tránh con người ấy.
Tiếng nói cưỡng chế, tỏa ra sự băng lãnh đáng sợ.
‘’Tôi rất ổn, em không thấy sao?’’
Sở Du nghe vậy, chỉ biết nở nụ cười khổ, khẽ thở dài, đáy mắt long lanh như co rụt lại.
‘’Vậy thì tốt rồi.’’
Hoắc Dịch Thành lặng thinh trong giây lát, nhất thời ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao huyền ảo, giọng cười mơ hồ lại tang thương.
‘’Chúc em hạnh phúc nhé! Những chuyện quá khứ hãy quên đi.
’’
Lời nói của anh tựa như con dao sắc bén, găm chặt vào trái tim yếu ớt của cô, tim đau lại càng thêm đau, nghẹt đến không thở nổi.
Cả hai như rơi vào trạng thái im lặng, cơn đau cứ thế mà lan tràn khắp mọi tế bào, sự bi ai như vây lấy hai con người đáng thương kia.
Loài hoa diên vĩ xinh đẹp như chứng thực cho sự đau thương của một đôi tình nhân lỡ dở, có vẻ như niềm tin mãnh liệt hay nhịp cầu kết nối của nó vốn không thể kết nối hai con người đã bị tổn thương sâu sắc.
Không biết bao lâu sau, Hoắc Dịch Thành cứ như vậy mà rời đi, anh vẫn là tuyệt tình mà đi mất.
Sở Du nhìn dáng vẻ đó, lòng như thắt lại.
Anh đã mất đi sự kiên cường, bao dung cuối cùng dành cho cô.
Anh đã buông bỏ rồi, thật sự muốn cùng cô không còn bất cứ mối quan hệ.
Khóe mắt sớm đã ngấn lệ, giọt lệ long lanh tựa chân châu rơi xuống gò má xanh xao kia.
Đêm nay, không chỉ có hai người đau đớn mà một kẻ ngoài cuộc chứng kiến mọi thứ ban nãy, con tim cũng như ngừng đập.
Dục Lăng cách đó không xa, lặng lẽ nhìn sự thống khổ của cô, cứ thế rời đi.
Cuộc tình bi đát