Ngồi vào bàn, Sở Du hoàn toàn đẩy anh ra một bên với Đông Khiết, còn mình thì ngồi bên cạnh Ngọc Dao.
Hai chị em chỉ vừa mới quen nhau trong giây lát mà tựa như đã mấy chục năm không gặp, trò chuyện mãi không thôi.
Có lẽ do gần một độ tuổi lại cùng yêu hai chủ tớ kia nên họ chẳng khác nào một phe đồng minh.
Còn Hoắc Dịch Thành và Đông Khiết ngồi đối diện, chỉ như bù nhìn.
‘’Du nhi, em coi bọn anh là thứ gì vậy?’’
Sở Du nhíu mày, nhìn anh mà tỏ vẻ ương ngạnh.
‘’Thì hai người cứ ăn đi, em với Dao Dao cũng đang ăn mà.
Đúng không Dao Dao?’’
Ngọc Dao sau một lúc thì hiện tại đã có thể hòa nhập được với không khí nơi đây.
Lúc chuẩn bị đến, cô cũng cứ nghĩ rằng Hoắc phu nhân sẽ là một người phụ nữ quyền quý lại khó gần giống như các vị tiểu thư danh môn khác nhưng khi tiếp xúc mới biết được rằng, Hoắc phu nhân hoàn toàn chỉ là một người phụ nữ bình thường lại còn vô cùng thoải mái và niềm nở.
Ngọc Dao giống như nhẹ lòng đi phần nào.
‘’Hoắc tiên sinh và phu nhân giống như một cặp trời sinh vậy, lại còn có một tiểu thiếu gia đáng yêu thế kia.
Đúng là khiến tôi phải ngưỡng mộ.’’
Ngọc Dao vừa cười vừa chuyển ánh mắt đến con người nhỏ bé ngồi kế bên Hoắc Dịch Thành.
Thiếu Tần từ đầu đến cuối chẳng có chút hứng thú với câu chuyện của những người phụ nữ nhưng khi nghe cô nói vậy, máu tự luyến lại bất chợt nổi lên.
Thiếu Tần vuốt nhẹ tóc, nhếch môi cười.
‘’Người ta vẫn nói con hơn cha là nhà có phúc.
Con thông minh đẹp trai hơn cha, chắc chắn Hoắc gia sẽ có phước lớn.’’
Giọng nói lém lỉnh của cậu khiến tất cả cùng bật cười, chỉ có duy Hoắc Dịch Thành mặt khó coi vô cùng, anh nhéo nhẹ tai cậu.
‘’Nhóc con, nếu không có gen hoàn hảo của ta, liệu con có được thế này không?’’
Thiếu Tần nhìn cha mình, đôi ngươi nhỏ bé lạnh lùng mà liếc qua khiến Hoắc Dịch Thành không kìm nổi sự tức giận, định cho cậu một trận liền bị ngăn lại.
‘’Thành, đừng có bắt nạt thằng bé.’’
Sở Du cao giọng nói với anh, khí lạnh như ngập tràn.
Hoắc Dịch Thành bất lực đến không thể kìm nén, ngữ khí càng thêm nổi nóng.
‘’Em bênh nó? Rõ ràng là thẳng bé bắt nạt anh kia mà? Em…’’
Cuộc đấu khẩu giữa hai người hoàn toàn không chút bận tâm đến hai vị khách đang ngây ngẩn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngọc Dao cười gượng, kéo Sở Du ngồi xuống ghế.
‘’Chị bình tĩnh chút đi ạ.
Chúng ta đang ăn tối mà.’’
Sở Du nghe vậy cũng đành nuốt cục tức vào trong mà hòa giải với Hoắc Dịch Thành.
Bất chợt nhớ ra điều gì đó, Sở Du liền hào hứng mà hỏi Ngọc Dao.
‘’Dao Dao, em kể cho chị nghe xem sao mà hai người gặp nhau vậy?’’
Ngay lúc này, cô có chút xấu hổ mà nhìn Đông Khiết.
Ngập ngừng một lúc mới dám nói.
‘’Thật ra thì chuyện cũng dài lắm.
Lần đầu gặp là khi em bị bọn côn đồ chọc ghẹo, lúc đó đã là khuya muộn quá rồi, nhưng mà may sao anh Đông Khiết đến kịp.’’
Ngọc Dao vừa nói vừa xấu hổ, Sở Du như hiểu ra điều gì, nhìn Đông Khiết mà cười tủm tỉm.
‘’Hóa ra là màn anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết đây mà.’’
Hoắc Dịch Thành khoanh tay trước ngực, vẻ mặt trở nên hứng thú mà tiếp thêm câu chuyện.
‘’Qủa đúng là trợ lí của tôi, cao thủ không bằng tranh thủ.’’
Đông Khiết nhìn lão đại của mình, hai người hiểu nhau vô cùng ăn ý.
Cuộc nói chuyện dần trở nên sôi nổi vô cùng.
Không khí ấm áp của những con người trưởng thành tạo nên một khung cảnh vui vẻ lạ thường.
Á Lan quản gia nhìn về những con người ấy, trong lòng dâng trào một niềm hạnh phúc khó diễn tả.
Cuối cùng thì điều ước của lão phu nhân có thể thành hiện thực rồi.
Dịch Thành thiếu gia giờ đã không còn là đứa trẻ mồ côi nữa.
Cuối cùng cũng có nơi để cậu ấy có thể tìm kiếm gia đình cho riêng mình.
Kết thúc bữa tối, vợ chồng Hoắc Dịch Thành tiễn Đông Khiết và Ngọc Dao ra về.
Sở Du quyến luyến mà ôm lấy Ngọc Dao.
‘’Nếu Đông Khiết bắt nạt em, nhất định phải nói với chị đó nhé!’’
Hoắc Dịch Thành và Đông Khiết chỉ biết nhìn nhau mà cười gượng.
Thật sự là sai lầm khi đểhai người phụ nữ này gặp nhau mà.
Tháng ngày sau này thật sự khó mà sống an ổn đây.
Ngọc Dao trước khi lên xe vẫn không quên vẫy tay chào và kèm theo lời hẹn.
‘’Cuối năm bọn em cưới, chị nhất định phải đến dự đó.’’
‘’Được được!’’ Cô vẫy tay đáp lại, điệu cười hì hì.
Hoắc Dịch Thành bất mãn mà chỉ tay về phía Đông Khiết.
‘’Sao mời cưới lại mời Sở Du mà không mời tôi? Đông Khiết cậu dạy vợ kiểu gì thế hả?’’
Âm thanh bực dọc vang lên khiến Ngọc Dao sợ mà chui vào trong xe.
Anh liền hạ kính xuống mà đáp lại, vẻ mặt dở khóc dở cười.
‘’Nhất định tôi sẽ gửi thiệp mời cho đích danh lão đại.’’
Nói rồi, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi bảo thanh, Sở Du vẫn mãi quyến luyến mà dõi theo họ.
Hoắc Dịch Thành vội nhéo má cô, sắc mặt biến đổi.
‘’Anh đúng là chiều em đến phát hư rồi đúng không?”
‘’A…a…đau…’’ Sở Du la lớn lên, vẻ mặt nhăn nhó.
Nhìn dáng vẻ yếu đuối kia, anh vẫn không nhịn được mà buông tay.
‘’Lần sau không nghịch vậy nữa nhé!’’
Hoắc Dịch Thành vội vàng xoa nhẹ má cô.
Bất chợt lúc này, cơn buồn nôn đột nhiên ập đến khiến Sở Du không kìm được mà nôn thốc nôn náo.
Anh hoảng loạn vô cùng, ngay lập tức bế cô lên phòng.
‘’Mau gọi cho bác sĩ!’’
Âm thanh sắc bén cùng lạnh lẽo vang lên, Á Lan quản gia ngay lập tức nghe lệnh.
Bác sĩ của Hoắc gia không lâu sau liền đến bảo thành.
Hoắc Dịch Thành, Thiếu Tần cùng mọi người,hết thảy đều chờ đợi ở bên ngoài.
Thiếu Tần lo lắng mà quay sang hỏi anh.
‘’Ba, mami có làm sao không vậy.’’
Hoắc Dịch Thành trong lòng nôn nóng không thôi nhưng vì để đứa con trai bớt sự lo sợ liền nhẹ giọng trấn an.
‘’Mami không sao đâu, chắc là ốm chút thôi.’’
Thời gian trôi đi giống như đang lăng trì thần kinh anh, Hoắc Dịch Thành bồn chồn đến tức giận.
Vừa lúc này, bác sĩ cuối cùng cũng bước ra, vẻ mặt căng thẳng vô cùng.
Anh giật mình liền lao đến, ánh mắt tràn ngập sát khí.
‘’Cô ấy sao rồi, có bị sao không?’’
Vị bác sĩ thở dài một tiếng, thấp giọng nói với anh.
‘’Tiên sinh…mọi người nên chuẩn bị đi.’’
Lời nói mập mờ càng khiêu khích cảm giác sợ hãi trong anh, Hoắc Dịch Thành tóm lấy hai cổ áo của bác sĩ, khí lạnh ngút trời.
‘’Anh nói vậy là sao? Cô ấy rốt cuộc là bị bệnh gì?’’
Ngữ khí cứng rắn khiến vị bác sĩ cũng hoang mang theo, lời nói có phần vui hơn.
‘’Tôi bảo tiên sinh chuẩn bị làm cha đi.
Phu nhân đã mang thai được hơn một tháng rồi!’’
‘’Anh nói cái gì?’’
Hết thảy mọi người đều á khẩu, Hoắc Dịch Thành cảm xúc lẫn lộn đến khó diễn tả thành lời.
Hơn một tháng? Có lẽ nào là đêm hôm đó?
Thân thể nhanh như gió mà lao đến phía giường lớn nơi Sở Du đang nằm nghỉ.
Anh xúc động nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia.
‘’Du nhi, em thật sự mang thai rồi sao?’’
Sở Du nhìn anh mà cười, giọng yếu ớt.
‘’Vậy giờ liệu Hoắc tiên sinh có nghi ngờ đứa trẻ này nữa không?’’
Hoắc Dịch Thành giống như bị chọc đến giây thần kinh mẫn cảm, vội nắm chặt tay cô hơn.
‘’Là con anh, là con của anh.’’
Điệu bộ nôn nóng của anh khiến cô không khỏi bật cười.
Thiếu Tần chạy đến phía bên giường, ánh mắt long lanh chăm chăm vào phần bụng nhỏ của cô.
‘’Mami, người thật sự cho em bé rồi sao? Chắc chắn sẽ là một tiểu công chúa.’’
Sự hạnh phúc lúc này càng thêm nhân đôi, một sinh linh nữa lại được chào đón trong chính bảo thành này.
Á Lan quản gia xúc động đến rơi cả nước mắt, mọi người làm trong nhà cũng kìm nén không được sự hân hoan.
Một tình yêu đẹp đã tạo nên một mái