Hoắc Dịch Thành ngồi ở hành lang bệnh viện, trong lòng sốt sắng không thôi.
Cơ thể cao lớn, tiều tụy mà ngồi một góc.
Ai mà không biết anh giờ đây như ngồi trên đống lửa, chật vật đến khó coi.
Đúng lúc này, Đông Khiết và Ngọc Dao cũng vừa lúc chạy đến.
‘’Lão đại, phu nhân sao rồi?’’
‘’Bên trong…’’ âm thanh suy sụp đến không cùng.
Nhìn dáng vẻ ngay lúc này đây, Ngọc Dao chợt nhận thấy, thì ra bất kể người đàn ông có mạnh mẽ hay hô mưa gọi gió ở bên ngoài đến đâu, nhưng đứng trước gia đình,họ vẫn luôn trở nên yếu đuối, có lo lắng, có sợ sệt.
Cô thấp giọng mà khuyên Hoắc Dịch Thành.
‘’Hoắc tiên sinh không cần quá lo lắng, sinh đẻ là chuyện bình thường thôi mà.’’
‘’Rõ ràng là còn hai tuần nữa mới đến lịch sinh, tại sao lại sinh sớm như vậy.’’
Bộ dạng băn khoăn lại hỗn loạn khiến hai người chỉ biết cười thầm,thật sự phải ngưỡng mộ tình yêu của Hoắc Dịch Thành.
Đông Khiết ngồi xuống kế bên anh, vỗ nhẹ lên vai.
‘’Một số sản phụ sẽ có khả năng sinh sớm, huống hồ bệnh viện Hoắc gia toàn là người tài giỏi trên thế giới, phu nhân nhất định sẽ không sao đâu.’’
Không gian lắng đọng chợt có tiếng người hốt hoảng chạy lại.
‘’Phu nhân…phu nhân sinh chưa…nam hay nữ?’’
Chủ nhân của giọng nói ấy không ai khác chính là Cảnh Tử, thân ảnh vừa lao đến lại bắt gặp ánh mắt giết người của Hoắc Dịch Thành, nhất thời im bặt.
Đông Khiết nhìn cậu nhíu mày.
‘’Yên lặng chút đi, phu nhân còn đang ở bên trong.’’
Cảnh Tử vừa bị lườm đã run sợ, gật đầu mà im lặng.
Ngọc Dao cười tủm tỉm, hóa ra những cán bộ cấp cao của Hoắc thị lại có những lúc đáng yêu thế này.
‘’A…tên khốn Hoắc Dịch Thành…’’ âm thanh vang vọng từ bên trong phòng sinh.
Hoắc Dịch Thành nghe thấy tiếng quen thuộc gọi tên mình, thân thể to lớn vội bật dậy, đến bên cửa phòng sinh mà nghe ngóng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng la hét càng lúc càng rõ, Hoắc Dịch Thành nóng ruột không thôi.
‘’A…bà…bà đây không đẻ nữa…á…’’ Sở Du đau đẻ mà liên tục cắn răng la hét.
Mọi người bên ngoài cũng được một phen bất ngờ, không hổ là Hoắc phu nhân, lúc sinh cũng thật là khác người, đến Hoắc tổng cũng có thể không kiên dè mà mà mắng như vậy.
Là người khác chắc không thể sống quá 1 giây.
‘’Được được…đẻ nốt lần này…anh hứa…’’
Hoắc Dịch Thành gương mặt bồn chồn khó tả, đáp lời cô từ bên ngoài.
Thời gian trôi đi tựa như ngàn năm, tiếng la thất thanh cuối cùng cũng chấm dứt, không gian bất chợt trở nên im bặt.
Mọi người khẽ nhìn nhau, Hoắc Dịch Thành sắc mặt như biến sắc mà tái nhợt, anh vội vã quay sang nhìn Cảnh Tử và Đông Khiết, âm thanh đầy run rẩy.
‘’Sao lại im lặng như vậy? Không lẽ…’’
Ngay sau đó, bác sĩ cuối cùng cũng bước ra, mồ hôi lấm tấm đầy trán, sự xuất hiện của bác sĩ khiến mọi người ai nấy đều sốt ruột hỏi.
‘’Cô ấy sao rồi?’’ Anh cất giọng sợ sệt.
‘’Là một tiểu thư, xin chúc mừng Hoắc tiên sinh.’’
Câu nói này như chấn an mọi sự lo lắng khôn cùng bên trong lòng anh, Hoắc Dịch Thành cuối cùng cũng có thể nở nụ cười nhẹ lòng, dáng người cao lớn tựa vào tưởng thở phào nhẹ nhõm.
‘’May quá rồi…’’ Ngọc Dao reo lên, chắp tay tạ ơn trời đất phù hộ.
Mọi người ai cũng như chút được phiền não, vui vẻ chúc mừng Hoắc Dịch Thành.
Sự chúc phúc giống như thắp lên ngọn lửa yêu thương và hạnh phúc đang sục sôi trong con người băng lãnh ban nãy.
- -----------------------------------------------------
Tại phòng hồi sức đặc biệt
Sở Du nằm an ổn trên giường bệnh, vì quá sức khi sinh nên hiện tại vẫn đang trong trạng thái hôn mê.
Hoắc Dịch Thành cùng Thiếu Tần nhẹ nhàng bước vào, cẩn trọng đến bên chiếc nôi gần đó.
Một đứa bé kháu khỉnh, tinh nghịch đang nằm thơ thẩn.
Ánh mắt ngây ngô, hồn nhiên nhìn anh chăm chú, bất giác cái miệng chúm chím nở nụ cười.
Sự hạnh phúc, sung sướng đang hiện hữu trong tâm trí anh.
Thiếu Tần nhìn đứa em gái của mình, không kìm được niềm vui mà reo lên.
‘’Đáng yêu quá!’’
‘’Nhỏ tiếng cho mami con nghỉ ngơi.’’
Hoắc Dịch Thành nhắc nhở cậu, khẽ bế em bé trong nôi lên tay.
Nhìn cơ thể nhỏ bé nằm gọn trong vòng tay lớn của mình, anh càng thêm nâng niu hơn.
Hoắc Dịch Thành tham lam thơm nhẹ lên cái má phúng phính của đứa bé, mùi sữa thơm phức khiến anh thật muốn như vậy mà hưởng thụ mãi.
Thiếu Tần nhìn cha mình cứ ôm đứa em gái yêu quý của mình mãi không rời, nhất thời cau mày.
‘’Ba đưa con bế chút nào, con của một mình ba đâu chứ?’’
Hai cha con như nước với lửa, tranh cãi suốt dù chỉ với lí do cỏn con.
Vậy là cũng vì giành nhau để được bế mà cuối cùng hai người đã xảy ra xung đột, vốn sẵn trời sinh tính ngang ngạnh độc tôn vậy nên không ai chịu ai, quyết phải dành cho bằng được.
Sở Du nằm kế bên đã tỉnh từ lúc nào, giọng mong manh.
‘’Nào nào, hai cha con lại bắt đầu rồi đó.’’
Chợt nghe thấy tiếng nói mềm yếu của cô, Hoắc Dịch Thành vội vàng ngồi xuống kế bên, ân cần hỏi han.
‘’Vợ à, em có mệt lắm không? Có đau chỗ nào không?’’
Sở Du nhìn ống bố bỉm sữa này mà cười, thấp giọng nói.
‘’Em không sao, con mình sao rồi?’’
Anh chợt nhận ra liền đặt đứa bé xuống nằm cạnh cô, cười dịu dàng.
‘’Bác sĩ nói em bé rất khỏe mạnh, mặc dù sinh sớm hơn dự kiến nhưng em bé đều phát triển tốt.’’
Cô gắng gượng xoay người nằm nghiêng để thuận thế mà nhìn bảo bối của mình, nhìn con bé mở mắt mà đùa nghịch, tình mẫu tử như dâng trào trong cô.
Bàn tay khẽ chạm lên gương mặt đáng yêu ấy, miệng không kìm được mà cười hạnh phúc.
Nhớ năm đó sinh Thiếu Tần, cô chuyển dạ khi đang làm việc, may mà có Dục Lăng ở bên, mẹ con cô mới có thể bình an vượt cạn.
Hoàn cảnh lúc đó đúng là khó khăn chồng chất, nhìn thằng bé an ổn trong nôi, khi ấy bản thân đã dặn lòng nhất định sẽ nuôi nấng Thiếu Tần thật tốt.
Vậy mà giờ đây, thoáng một cái chớp mắt đã hạ sinh bé thứ hai, thật may rằng lúc này đây có cả ba lẫn mẹ.
Thiếu Tần từ nãy đến giờ chỉ ngắm em gái miết, đối với con gái cậu chẳng còn xa lạ nhưng rõ ràng là chưa thấy ai xinh xắn như vầy.
Hoắc Dịch Thành để ý phản ứng của cậu, cười mà xoa nhẹ đầu.
‘’Sau này con có em, nhất định phải yêu thương con bé nghe chưa.
Làm anh trai không hề đơn giản đâu đó.’’
Thiếu Tần trở nên ngoan ngoãn mà gật đầu, ngón tay nhỏ không ngừng đùa nghịch với đứa bé, thỉnh thoảng còn bất giác mà đưa vào miệng mút chùn chụt, một thú vui khiến ai nấy đều cười.
Sở Du nhớ ra điều gì đó, quay sang hỏi anh.
‘’Anh đã đặt tên cho con bé chưa?’’
Hoắc Dịch Thành cũng sực nhớ ra, vấn đề này mặc dù đã suy nghĩ từ lâu nhưng vẫn chưa đưavra kết luận cuối cùng.
Giờ em bé đã sinh ra, cần phải nhanh chóng thống nhất.
Nghĩ một hồi, cô liền hỏi Thiếu Tần.
‘’Lần này để con đặt tên cho em đi, con muốn tên gì đây?’’
Cậu liền trở nên hào hứng, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, vài phút sau liền vui mừng reo lên.
‘’A…con nghĩ ra rồi…Hoắc…Hoắc Di Đông.
Đúng rồi, tên này hay lắm.’’
Cả Sở Du và Hoắc Dịch Thành cũng tâm đắc với cái tên này.
‘’Vậy được, tiểu thư Hoắc gia sẽ là Di Đông tiểu thư.’’
Sở Du vừa nói vừa vỗ nhẹ đứa bé, như thể hiểu được cái tên này, đứa bé cũng trở nên cọ quậy thích thú không thôi.
Một nhà bốn người ấm áp đến khôn cùng, niềm vui cứ thế mà tiếp tục diễn ra.
Thân thể khỏe mạnh nên hai mẹ con cô sớm ngày được xuất viện, trở về bảo thành trong niềm hân hoan của mọi người.
Huyền Lâu bảo cứ nối tiếp hỉ sự khiến không khí náo nhiệt vô cùng, Á Lan quản gia ngày nào cũng tất bật để chuẩn bị từng bữa cho tiểu thư mới chào đời.
Không những thế còn phải nhận quà mỏi tay từ những gia tộc đến
chúc mừng.
Sau một ngày dài tiếp khách, Sở Du cũng mệt lả, mặc dù mới sinh nhưng vóc dáng của cô lại không