Hàng dương liễu lặng đứng im soi bóng xuống mặt hồ. Cả khu rừng dương liễu yên lặng và tĩnh mịch, Đâu đó trên khoảng không, những cánh chim nhẹ chao nghiêng bay về phía những chòm mây tơ trắng xốp càng khiến nơi này trở nên vắng lặng.
"Cộc...cộc..." tiếng ngựa phi nước đại vang lên dường như cũng chưa thể khiến cả khu rừng già thức tỉnh...kéo dây cương cho ngựa dừng lại, một hắc y nhân chậm rãi nhảy xuống ngựa rồi tiến về phía hồ.
_ Chủ tử!- Vẫn giữ kiếm trong tay, hắn chắp hai tay lại thi lễ với một nam nhân mặc bộ tử y.
_ Ngươi đến đúng giờ lắm!- Nam nhân kia chậm rãi nói.
_ Chủ tử quá khen.
_ Ta có việc giao cho ngươi đây.- Gấp quạt lại, nam nhân kia đi thẳng vào vấn đề.- Hãy theo dõi người này cho ta.- Vừa nói, hắn vừa đưa cho hắc y nhân một cuộn giấy.
Vội đón lấy cuộn giấy, hắc y nhân chậm rãi mở ra xem.
_ Ngươi nên chú ý! Người này không phải là người tầm thường.
_ Thuộc hạ sẽ cẩn thận!
_ Sau việc này ta sẽ cất nhắc ngươi. Ta biết ngươi thích tự do tự tại. Và còn cả mối thâm thù huyết hải [1] kia nữa. Nhưng là nữ nhân, ngươi không thể sống như thế mãi được.
_ Đa tạ sự chiếu cố của chủ tử!- Hắc y nhân vội chắp tay tạ ơn.- Thuộc hạ sẽ cung cúc phục vụ Ngài.
_ Được!- Chất vọng của Nam tử tử y vẫn đều đều.- Ngưoi hãng hành động nhanh đi.
_ Vâng! Thuộc hạ mạo phép đi trước.
Không nói gì, nam nhân mặc bộ tử y chậm rãi gật đầu. Hắc y nhân vội lên ngựa phóng đi. Một ít bụi đường bay lên như tạo một khung cảnh mờ ảo làm ta không thể nào nhìn rõ mặt cũng như dáng người của vị chủ tử mặc áo tím kia.
*
Bắc Đình thành
Rời khỏi kinh thành gần tám ngày trời, Lôi Vi mới tới được Bắc Đình thành. Bắc Đình thành là một thành lớn nằm ở phía Bắc của Tân Thục. Nơi đây nằm gần vùng Bân hồ, một vùng hồ khép kín được tương truyền có một Bích Động [2] là nơi các vị thần thời Thái cổ đã từng sinh sống trước khi lên Thiên giới để tạo ra Thiên đình cai quản vạn vật trong nhân gian. Người dân trong thành vẫn còn truyền cho nhau nghe câu chuyện có từ thuở khai thiên lập địa ấy. Họ kể rằng, thời hỗn mang, nơi đây xưa kia vốn rất nhiều quỷ dữ, nhưng rồi các vị thần tiên xuất hiện đã tiên diệt hết bọn chúng và họ đã sống ở đây một thời gian dài trước khi lên tiên giới. Ở thời đại của mình, nàng cũng đã nghe qua và nàng cũng rất tò mò về vùng hồ này, đặc biệt là Bích Động. Vì chưa một ai thật sự nhìn thấy nó. Giờ đã đến được nơi này rồi, nàng lại không thể đến.
Vừa đi vừa ngắm nhà cửa, Lôi Vi không khỏi trầm trồ, thật đúng như tên của thành một nơi mang vẻ đẹp hiếm có. Dù là thành lớn, buôn bán cũng tấp nập nhưng cuộc sống ở nơi đây diễn ra khá bình lặng. Thiên nhiên hữu tình đã đem đến cho con người những khoảng lặng trong tâm hồn nên ai nấy ở nơi đây cũng khoan thai, chậm rãi, không hối hả.
Dừng chân trước một trà quán, Lôi Vi hít một hơi thật sâu rồi bước hẳn vào trong. Không gian tứ hợp viện [3] khép kín với sân vườn, hồ nước ở giữa hiện ra trước mắt nàng khiến nàng không khỏi ngỡ ngàng. Tiếng đàn réo rắc phát ra bên trong trà quán khiến cho tâm thần của trà khách tịnh tâm và thư thái hẳn. Đâu đó tiếng phong linh ngân vang nghe thật vui tai. Khẽ nhắm mắt lại, nàng thưởng thức những thứ âm thanh ấy, những thứ âm thanh chỉ có được khi ta tịnh tâm.
Chọn cho mình một bình Hồng trà [4], Lôi Vi tiến về một chiếc bàn bên cạnh hồ nước. Ngồi ở nơi này, nàng có thể quan sát mọi thứ xung quanh mà không sợ bất kỳ ai trong trà quán để ý. Đã bảy ngày rồi nàng mới được nghỉ ngơi. Thật là sản khoái. Còn nhớ cách đây năm ngày trước nàng phải đi mọi ngóc nhách của Lạc Quán thành để tìm một người có thể giả mạo bút tích. Nào ngờ mọi sự lại không được như ý. Lúc mới khởi hành, nàng để ý đến những thành nhỏ để tìm những người giả mạo bút tích. Bởi theo suy đoán, nàng cho rằng kẻ chủ mưu sẽ không bao giờ đến những thành lớn để tìm người giả bút tích, vì ở thành lớn rất dễ bị chú ý. Vậy nên hắn sẽ đến những thành nhỏ. Vậy là vừa tới Lạc Quán thành, nàng đã diễn một màn kịch khóc lóc thảm thiết để cầu xin sự giúp đỡ. Khóc gần nửa ngày trời, cuối cùng cũng có người chú ý đến nàng. Đó là một gã đàn ông cao to, vạm vỡ nước da đen sậm. Ông ta dẫn nàng đến một nơi khá tối. Suốt cả dọc đường đi não nàng luôn bị căng lên như dây đàn, chỉ khi đến nơi nàng mới tạm thở phào.
Một con đường ngoằng ngèo mà Lôi Vi chẳng thể nào nhớ nổi. Nàng chỉ có thể nhớ con đường ấy càng vào sâu càng nhỏ và tối. Cuối cùng người đàn ông đó dẫn nàng đến một ngôi nhà nhỏ bề ngoài nhìn vào khá cũ kĩ nhưng bên trong lại khá tươm tất, sạch sẽ.
"_ Mở cửa!- Vừa đập cửa, người đàn ông kia vừa gọi.
Chỉ trong chốc lát cánh cửa tự động mở ra. Người đàn ông quay về phía Lôi Vi, đôi mắt hắn sắc như dao khiến nàng không dám nhìn.
_ Cô nương! Mời vào bên trong!
Vừa nói, hắn vừa nhường đường cho nàng. Hít một hơi đầy căng, nàng chậm rãi tiến về phía trước. Nhưng chưa kịp bước qua cổng, nàng đã dừng lại.
_ Huynh không vào sao?
_ Không! Ta sẽ ở đây chờ. Người cô nương cần gặp đang ở bên trong, cô nương cứ đi thẳng vào.
Gật đầu, Lôi Vi bước hẳn vào phía bên trong. Căn nhà cũ kĩ trên trời lại xuất hiện những đám mây vần vũ càng khiến nó trông thật u ám. Hết nhìn bên phải rồi lại nhìn bên trái, sau khi xem xét tứ phía nàng mới thu hết can đảm bước vào bên trong.
_ Có ai ở trong này không?- Vừa bước vào, Lôi Vi vừa cất tiếng hỏi.
_ Vào đi!
Tiếng đáp là chất giọng trầm đục của một người đàn ông. Lôi Vi chậm rãi quay người nhìn về nơi phát ra tiếng nói. Một người đàn ông từ phía gian trong bước ra. Vì thiếu ánh sáng nên nàng không thể nào nhìn rõ gương mặt người đó chỉ thấy người đó khá cao và ốm.
_ Ông chủ!- Lôi Vi chậm rãi nói.- Tiểu nữ muốn giả bút tích của đại ca tiểu nữ để viết một lá thư gửi về cho phụ mẫu.
_ Giả bút tích gửi về cho phụ mẫu?- Người đàn ông tỏ vẻ khó hiểu.- Ta có thể biết nguyên do được không?
Hít một hơi thật sâu, Lôi Vi ngồi xuống ghế và bắt đầu thút thít.
_ Chả giấu gì ông, gia cảnh nhà tiểu nữ chả mấy khá giả. Đại ca của tiểu nữ lại nuôi chí tang bồng nên ba năm trước đã rời khỏi nhà. Huynh ấy hứa trong thời gian ba năm sẽ lập được công trạng, thăng quan tiến chức rồi về rước phụ mẫu và tiểu nữ lên kinh hưởng phúc. Nhưng ba năm trôi qua, huynh ấy vẫn chưa trở về. Phụ mẫu sai tiểu nữ lên kinh thành tìm đại ca, song...lên đến nơi...hỏi thăm khắp mọi nơi, tiểu nữ vẫn không hay tin gì của huynh ấy cả. Tiểu nữ e...huynh ấy lành ít dữ nhiều. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Vốn tiểu nữ muốn ở kinh thành thêm một thời gian để nghe ngóng tin tức nhưng lại lo phụ mẫu đau ốm nơi quê nhà nên phải gấp rút quay về. Nhưng nếu về mà không có tin gì của đại ca, tiểu nữ sợ phụ mẫu lại càng đau buồn mà sinh đau bệnh nên tiểu nữ...tiểu nữ đành phải dùng đến cách giả bút tích của đại ca để làm tin cho phụ mẫu.
Một khoảng lặng trong gian phòng nhỏ khiến Lôi Vi không khỏi phập phồng. Đây là lần đầu tiên nàng phải diễn kịch. Để nghĩ ra kịch bản này nàng đã phải vận dụng hết khả năng tưởng tượng phong phú của mình. Lưng áo của nàng lúc này đã lấm tấm những giọt mồ hôi vì căng thẳng.
_ Cô nương! Cô quả có tấm lòng hiếu thảo. Được! ta sẽ giúp cô nương việc này. Nhưng cô nương nhớ phải giữ bí mật.- Chất giọng của người đàn ông trở nên khẳng khái hẳn.
_ Đa ta ông chủ!- Vừa cúi người thi lễ, Lôi Vi vừa cảm tạ.- Đây là bút tích của đại ca tiểu nữ.
Màn quan trọng nhất đã đến rồi. Chỉ cần hắn xuất chiêu là nàng sẽ có được chứng cứ. Vừa thận trọng liếc nhìn, Lôi Vi vừa đưa một tờ giấy trong đó là bút tích của Linh Thân vương đưa cho hắn. Lấy được bút tích của Linh Thân vương thật quá đơn giản, chỉ cần nói với Thất Hoàng tử một tiếng, chàng ấy liền làm ngay vào trước hôm cả ba lên đường. Việc khó nhất chính là làm thế nào khiến cho nó cũ đi. Dọc đường đi nàng phải nghĩ nát cả óc mới tìm ra cách. Hy vọng lão chủ này sẽ không phát hiện ra.
Vừa nhìn tờ giấy, lão chủ không khỏi thở dài. Tim Lôi Vi đập lên như trống trận.
_ Ông chủ! Có chuyện gì sao?
_ Bút tích này...rất khó giả!
Lòng người khó lường! Giây trước mới bảo sẽ giúp giây sau đã có ý vòi tiền. Lôi Vi không khỏi than thầm. Lấy ra vài đồng lẻ, nàng chậm rãi đặt lên bàn.
_ Mong ông chủ giúp cho! Tiểu nữ sẽ cố gắng hậu tạ.
_ Không phải ta không muốn giúp cô nương. Dù là hắc bang nhưng chúng ta cũng là người có nghĩa khí. Nghe cô nương kể về hoàn cảnh, ta thật sự rất xúc động và muốn giúp cô nương nhưng nét chữ này ta thật không giúp được. Chỉ có cao thủ mới có thể giả được.
Hắc bạch bất phân [5]! Giờ lôi Vi đã hiểu được điều đó.
_ Vậy...vậy tiểu nữ phải làm sao đây?- Vừa nói Lôi Vi, vừa thút thít.- Phụ mẫu tiểu nữ ngày ngày đều mong tin của đại ca.
_ Tuy ta không thể giả được, nhưng ta có cách.- Lão chủ chậm rãi nói.
_ Có cách?- Chất giọng Lôi Vi đầy mừng rỡ.- Ông chủ! Ông có cách gì? Xin mau nói cho tiểu nữ biết.
_ Ngoại thành Bắc Đình. Có người có thể giúp cô nương.
_ Bắc Đình thành?- Lôi Vi tò mò hỏi.- Thành ấy cách nơi này bao xa ạ?
_ Cách nơi này khoảng năm ngày đường về phía Bắc. Ở ngoài thành, phía Đông có người có thể giúp cô nương. Người đó tên là..."
"Xoẹt" một thứ âm thanh chói tai vang lên bên trên nóc của một dãy nhà cắt ngang dòng suy nghĩ của Lôi Vi. Nàng vội ngẩng đầu lên và nhìn thấy một tấm áo choàng màu đen đang nhảy từ nóc nhà này sang nóc nhà khác. Theo sau hắn là một người khác mặc chiếc áo choàng màu đỏ au, nàng đoán người đó là bổ đầu của nha môn thành này. Vội đặt xuống bàn vài lượng, nàng vơ lấy tay nải và chạy thẳng ra ngoài.
Bên ngoài quả thật là cả một sự náo loạn. Ai cũng dõi theo hai bóng áo choàng đang rượt đuổi nhau hết nóc nhà này đến nóc nhà khác. Chỉ vừa nhìn lên thôi, Lôi Vi đã thấy hoa hết cả mắt. Cuối cùng, tên mặc áo choàng đen kia cùng dừng lại và quay ngoắt về phía sau. Cả hai lập tức tuốt kiếm ra và bắt đầu ra đòn tấn công đối thủ. Trong khi tên choàng mặc áo đen luôn ra những đòn phản công nhằm gây sát thương cho đối thủ, người mặc áo choàng màu đỏ lại thủ thế là chủ yếu.
Một vài tiếng bàn tán nổi lên khiến Lôi Vi chú ý. Nàng nghe loáng thoáng cách đây hai hôm ngoại thành có xảy ra một vụ án mạng. Nguyên nhân nạn nhân bị giết đến nay vẫn chưa rõ. Lại nghe thêm người bị giết họ Lưu, lòng nàng có chút lo lắng. Vẫn quan sát hai người đang đánh nhau trên nóc nhà, nàng không khỏi hồ nghi, phải chăng nàng đã tới chậm một bước?
_ Trùm kín mặt mày thế kia chả khác nào ninja.- Lôi Vi thầm đoán định.- Chắc là một tay sát thủ.
Thấy tình hình không mấy khả quan, tên mặc áo choàng đen vội ném phi tiêu về phía người mặc áo choàng đỏ rồi tháo chạy. Vì lo tránh né những chiếc phi tiêu nên người mặc áo choàng đỏ không đuổi kịp tên áo choàng đen, người đó đành dùng khinh công đáp xuống đất. Bên dưới, mọi người cùng nhanh chóng tản đi, chỉ còn lại Lôi Vi là vẫn đứng quan sát người mặc áo choàng đỏ mà nàng cho rằng là bổ đầu. Đưa mắt nhìn chàng ta thầm đánh giá, nàng nhanh chóng tiến về phía chàng ta.
_ Bổ đầu đại ca!- Vừa nói, Lôi Vi vừa nở một nụ cười thật tươi.
_ Cô nương! Cô nương cần giúp đỡ điều gì?
_ À...chuyện là tiểu nữ vừa từ phương xa tới nên không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Bổ đầu đại ca...
_ Cô nương cứ gọi tại hạ là Tống Thần.
_ Được! Tống Thần huynh! Chả giấu gì huynh, muội đến thành này để tìm người thân thất lạc nhiều năm. Theo những gì muội biết, người thân của muội sống ở bên ngoài thành này. Vừa nãy, muội lại nghe nói cách đây vài hôm có án mạng ở ngoài thành. Nên muội có chút lo lắng. Vì vậy, muội muốn hỏi thăm huynh người bị giết là ai để bớt lo lắng.
_ Ra là vậy!- Tống Thần mỉm cười.- Cô nương...
_ Cứ gọi muội là Lôi Vi!
_ Lôi Vi cô nương! Người bị giết là Lưu Khải Minh. Hắn vốn là kẻ có tiếng trong giang hồ. Ai muốn giả bút tích, giả thư tịch đều tới tìm hắn cả. Quan phủ chúng tôi truy bắt hắn nhiều lần nhưng không được. Cách đây hai hôm trước, chúng tôi vây nhà để bắt hắn phát hiện ra hắn đã bị hạ độc chết.
_ Hạ độc?- Lôi Vi thất kinh.- Là độc gì vậy?
_ Là Thạch tín!
_ Thạch tín?!- Chất giọng của Lôi Vi thản thốt.- Lại là nó!
_ Lôi Vi cô nương! Cô không sao chứ?- Tống Thần tỏ vẻ quan tâm.
_ Muội không sao!- Lôi Vi vội lắc đầu.- Huynh có thể dẫn muội đến nơi để tử thi người đó được không? Muội muốn xác nhận.
Nghĩ đến chuyện phải vào nhà xác để xác nhận tử thi, Lôi Vi không khỏi rùng mình. Có đánh chết nàng, nàng cũng không dám bước vào. Nhưng ở thời này ngoài cách mắt thấy tai nghe ra thì chả còn cách nào khả dĩ hơn cả.
_ Rất tiếc sau khi nghiệm xác xong, chúng tôi đã chôn hắn rồi.
_ Vậy sao?- Lôi Vi tỏ vẻ thất vọng.- Muội nghe phụ thân muội nói bà con xa của muội sinh sống ở đây, họ Lưu còn tên gì...phụ thân muội không nhớ rõ nữa, chỉ biết trên lưng người đó có một vết chém khá dài.
_ Tên này quả có một vết chém khá dài trên lưng.- Tống Thần xác nhận.
_ Vậy chắc là người đó
rồi. Muội thật không ngờ...- Lôi Vi khẽ thở dài.- Tống Thần huynh! Huynh có thể đưa muội đến nhà người đó không?
Toan gật đầu, Tống Thần lại nghe thấy có người gọi mình từ phía sau. Lôi Vi và chàng vội quay lại. Một dáng người cao, gầy đang nhổ hết tốc lực vừa chạy vừa gọi chàng.
_ Bổ đầu! Bổ đầu! Đại nhân gọi huynh về gấp.
_ Vậy sao?
Tống Thần vội quay về phía Lôi Vi với đôi mắt ấy náy.
_ Không sao đâu!- Vừa nói Lôi Vi vừa mỉm cười.- Là muội đã làm phiền Tống Thần huynh. Muội sẽ tự đến nơi đó.
_ Lôi Vi cô nương! Cô nương phải hết sức cẩn thận. Tên mặc áo choàng đen lúc nãy có thể quay lại bất kỳ lúc nào.
_ Ý huynh là...hắn chính là kẻ giết người?
_ Có khả năng!- Tống Thần gật đầu.- Dường như hắn đang tìm vật gì đó trong nhà nạn nhân. Nên hắn vẫn còn lai vãn ở đây. Chi bằng để tiểu đệ của ta hộ tống cô nương đến nhà Lưu Khải Minh.
_ Không cần đâu!- Lôi Vi lắc đầu từ chối.- Muội chỉ tới một chút sẽ đi ngay. Vốn định nhận người thân nhưng không ngờ cơ sự lại thế này nên muội cũng không muốn ở đây lâu nữa.
_ Vậy được! Cô nương cẩn thận. Nếu có gì cần giúp đỡ, xin cứ đến nha môn tìm tại hạ. Tại hạ xin cáo từ.
_ Đa tạ Tống Thần huynh!- Vừa nói, Lôi Vi vừa cúi người thi lễ.
Dứt câu, Tống Thần vội chạy về nha môn. Nhìn theo cái bóng đang khuất dần, Lôi Vi không khỏi thở dài. Vốn định nhờ Tống Thần đưa đi một đoạn cho an tâm, nào ngờ...Thật ông trời thích trêu ngươi con người ta. Xem ra nguy hiểm lần này một mình nàng phải đối mặt rồi. Hít một hơi thật sâu, nàng nhắm hướng ngoại thành thẳng tiến.
Ra khỏi thành, nhà cửa từ chỗ thưa thớt nhanh chóng không có lấy một ngôi nhà nào. Người qua lại cũng mỗi lúc một vắng hơn. Con đường dài đầy nắng khiến lưng áo của Lôi Vi nhanh chóng thấm ướt. Nhưng so với thời hiện đại cái nóng ở đây không khó chịu bằng. Thời đại này, không khí vẫn còn trong lành lắm, con người và thiên nhiên sống hòa hợp với nhau nên vấn đề biến đổi khí hậu chưa đến độ trầm trọng như thời đại của nàng.
_ Không khí trong lành, thiên nhiên hữu tình. Sống ở thời đại này cũng có cái lợi của nó.
Bỗng nhiên bước chân của nàng dừng khựng lại. Từ khi rời khỏi Lạc Quán thành, Lôi Vi luôn có cảm giác có người đang theo dõi mình nhưng nhiều lần kiểm chứng nàng đều không nhìn thấy ai, nếu có cũng chỉ là thấy cái bóng mà thôi. Hôm nay, nàng nhất định phải bắt cho bằng được tên này. Nghĩ vậy, nàng chạy một mạch rồi tìm một bụi cây nấp vào. Và chỉ trong chốc lát nàng đã thấy một tên tiểu tử ngơ ngơ ngáo ngáo, nhìn xung quanh với đôi mắt đầy lo lắng. Nắm cơ hội, nàng chậm rãi rút đoản đao rồi xông ra giữ lấy cổ hắn.
_ Bắt được rồi!- Vừa giữ chặt tên tiểu tử, Lôi Vi vừa hét lên.- Từ lúc ở Lạc Quán thành ta đã nghi là có người theo dõi ta. Nói mau! Ngươi rốt cuộc là ai? Đạo tặc hay hái hoa tặc?
_ Cát...Cát tiểu thư! Là nô tài! Là Tiểu An Tử!
_ Tiểu An Tử?- Cát Vi hồ nghi.- Ta đấm cho vỡ mồn! Tiểu An Tử ở trong cung làm sao mà chạy ra khỏi cung được. Thêm vào đó, cho dù hắn có chạy ra được cũng không thể đuổi kịp ta nhanh như vậy được.
_ Tiểu thư vừa rời khỏi kinh thành là nô tài đã đuổi theo rồi!- Tiểu An Tử giải thích.- Tiểu thư xin thả nô tài ra đi. Nô tài thật sự là Tiểu An Tử. Xin tiểu thư bỏ dao xuống!
Lôi Vi nghiêng người qua nhìn, quả đúng là Tiểu An Tử. Nhưng xem ra nàng không chịu buông tha cho vị thái giám này dễ dàng.
_ Nói! Ai sai ngươi theo dõi ta?
_ Là Thân...ờ...
_ Thân? Thân gì?
_ Không phải! Ý của nô tài là Thất Hoàng tử...Đúng thế! Là Thất Hoàng tử.
_ Thất Hoàng tử? Ngươi chắc không?
_ Chắc! Lúc các người chuẩn bị rời khỏi kinh thành, Thất Hoàng tử đã thả tín điểu bảo nô tài âm thầm đi theo tiểu thư để bảo vệ tiểu thư.
_ Đi theo bảo vệ ta?- Vừa nói, Lôi Vi vừa bật cười.- Ta thấy, người không có một tý võ công nào như ta còn bắt ngươi dễ như trở bàn tay. Ngươi đi theo để ta mất công cứu ngươi à? Muốn bảo vệ ta phải kêu cao thủ đại nội tới chứ. Haizzz!
Lôi Vi rõ ràng là cố ý chọc tức Tiểu An Tử để hắn bỏ đi. Nhưng hắn sao có thể bỏ đi được khi Phúc Tuần đã hạ lệnh chỉ được trở về khi nàng cũng trở về. Chủ đã lệnh, nô tài nào dám trái. Nếu trái thì...hơn nữa chủ của hắn lại là con trai cưng của Hoàng đế, hắn lại càng không dám trái. Linh Thân vương đối với mọi người trong phủ hòa nhã ôn nhu nhưng gia quy lại rất nghiêm, không ai dám trái lệnh. Cùng nhờ cương nhu phối hợp nhịp nhàng, sử dụng đúng lúc nên mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ đều đâu vào đó, cuộc sống trong phủ trở nên có kỷ luật nhưng cũng khá thoải mái.
_ Ta thấy, ngươi nên về báo với chủ ngươi là nên thay người khác thì hơn.
_ Cát tiểu thư! Xin đừng làm khó nô tài. Chủ nhân của nô tài là con trai của Thiên tử, nô tài dù không làm được cũng không dám trái. Giờ nếu quay về nửa chừng, nô tài chắc sống không nổi.
_ Thôi được rồi!- Vừa thả Tiểu An Tử, Lôi Vi vừa ngao ngán thở dài.- Ta biết ta có đuổi đánh ngươi thế nào ngươi cũng không đi. Ngược lại bổn cô nương ta đây lại phải mang tiếng ác nữa. Hữu xạ tự nhiên hương [6]!
Dứt câu, Lôi Vi đưa tay nải cho Tiểu An Tử.
_ Giữ cho kỹ! Cấm lục lọi!
Tiểu An Tử giữa lấy tay nải lòng thầm thở phào. Chiêu khổ nhục kế đúng là có hiệu quả. Ở bên cạnh Linh Thân vương bao lâu nay, hắn hiểu được phần nào tâm ý của chủ nhân mình. Phàm những chuyện quan trọng, chàng đều sai hắn đi cả. Lần này dù hắn không biết võ công, nhưng chàng vẫn sai hắn đi theo Lôi Vi đủ để thấy được nữ tử này đối với chàng quan trọng như thế nào rồi. Nhưng còn Ngọc Nhạn Công chúa...
_ Vương gia! Ngài sẽ gặp không ít khó khăn đây!
Nói đoạn Tiếu An Tử vội đeo tay nải của Lôi Vi và đuổi theo nàng.
Đi hơn nửa canh giờ, cả hai đến một ngôi nhà nhỏ hoang tàn nằm bên ngoài bìa rừng. Lôi Vi và Tiểu An Tử đưa mắt nhìn nhau đầy e sợ. Nhưng rồi nàng cũng phải hạ quyết tâm bước vào ngôi nhà ấy. Vừa đẩy cửa vào, trước mặt cả hai đã là cảnh tượng hết sức bừa bộn. Dường như quan phủ vẫn đang giữ nguyên hiện trường để điều tra.
_ Có...có...có ai không?- Chất giọng của Tiểu An Tử có chút run sợ.
_ Làm gì có ai mà ngươi kêu!- Lôi Vi thở dài ngao ngán.- Hiện trường của án mạng đã được phong tỏa hết rồi. Ngoài hai chúng ta ra thì chẳng còn ai đâu.
_ Là nô tài gọi cho có lệ!
_ Trời!- Lôi Vi chào thua.
Đưa mắt quan sát khắp gian nhà, Lôi Vi tiến hẳn vào bên trong hòng tìm ra những điểm đáng nghi. Quả thật ngoài sự bừa bộn ra, nàng không thể nhìn thấy điều gì bất thường cả. Nhưng sự lộn xộn này cho thấy một điều, trước khi án mạng xảy ra giữa nạn nhân và hung thủ đã xảy ra một cuộc giao tranh. Xem ra nạn nhân cũng không phải là kẻ tầm thường. Đảo mắt nhìn sang gian phòng kế bên, nàng nhìn thấy có khá nhiều vết chém trên cột nhà. Xem ra cuộc chiến diễn ra rất quyết liệt. Nhưng đến cuối cùng, người chủ căn nhà này cũng bị hạ độc chết.
_ Tiểu An Tử! Chúng ta chia nhau ra tìm xem có gì bất thường không.
_ Vâng!
Dứt câu, cả hai chia nhau ra kiểm tra các gian phòng còn lại. Vừa quan sát, Lôi Vi vừa tiến về phía gian phòng phía bên phải. Đây có thể xem là nơi làm việc của chủ nhà với đủ các loại bút, giấy, nghiên mực thậm chí là cả các con dấu giả nữa. "Công nghệ làm giả" của thời này chắc không thua xa thời hiện đại là bao. Hơi nhếch môi lên tạo thành một nụ cười đầy mỉa mai, nàng chậm rãi đưa mắt sang hai bên. Ngay lập tức, một kệ sách lọt vào nhãn giới của nàng. Kiểu dáng của kệ sách tự thân chả có gì đặc biệt, nàng thậm chí chả có hứng thú quan sát. Thứ khiến nàng chú ý chính là con sư tử bằng gỗ được chạm khắc rất tinh xảo. Loại gỗ để chạm khắc con sư tử này là một loại gỗ rất hiếm không phải ai cũng có thể mua được, Tại sao trong một nơi tồi tàn thế này lại có một con sư tử chạm gỗ đầy sang trọng đến vậy? Cố lục lọi chút "kiến thức" mà mình thu nhặt được khi xem các bộ phim cổ trang, cuối cùng Lôi Vi cũng đưa ra một câu trả lời tương đối hợp lý.
_ Không lẽ là nhà này có mật thất?
Không ngần ngại, Lôi Vi tiến đến bên kệ sách và cầm lấy con sư tử gỗ rồi di chuyển. Tuy nhiên việc di chuyển nó hoàn toàn không dễ dàng. Nó như dính chặt mặt kệ khiến nàng không thể nào di chuyển được.
_ Tiểu An Tử!- Lôi Vi buộc phải gọi Tiểu An Tử.
_ Vâng!- Vừa chạy, Tiểu An Tử vừa đáp lại.
_ Ngươi thử di chuyển con sư tử gỗ này cho ta xem thử.
Tiểu An Tử nhìn Lôi Vi bằng ánh mắt nghi hoặc xen lẫn tò mò. Nhưng rồi hắn cùng làm theo lời nàng. Sư tử gỗ này quả thật khá cứng đầu, không thể nào nhấc nó lên được. Hắn thử di chuyển nó. Vận dụng hết sức của mình, hắn dịch chuyển nó quay phải rồi qua trái, đẩy lên lùi xuống...đủ mọi cách nhưng đều không thành công.
_ Ngươi thử di chuyển nó theo cách khác thử!- Lôi Vi đề nghị.- Theo đường tròn chẳng hạn.
Tiểu An Tử lập tức làm theo và chẳng mấy chốc, một âm thanh trầm đục vang lên. Sàn gỗ ngay bên dưới chiếc bàn chầm chậm được tách ra. Khi nó dừng hẳn. Một ô vuông khá lớn hiện ra trước mắt cả hai người. Lôi Vi nhanh nhẹn đẩy chiếc bàn qua một bên rồi ngồi xuống cẩn thận quan sát. Một tay nải màu đen thu hút sự chú ý của nàng ngay lập tức. Vội mở nó ra, cả hai thấy bên trong có không ít ngân lượng, kèm với đó là một chiếc hộp gỗ nhỏ.
_ Tên này kiếm được không ít tiền đấy.
Vừa nói, Lôi Vi vừa mở chiếc hộp ra. Một xấp ngân phiếu hiện ra trước mặt khiến cả nàng lẫn Tiểu An Tử không khỏi kinh ngạc. Thật không ngờ nghề giả mạo bút tích lại giàu đến vậy. Cả hai vội lật hết tờ ngân phiếu này đến tờ ngân phiếu nọ. Đến cuối cũng, cùng nhìn thấy một tờ ngân phiếu của Quang Dương thương hội.
_ Ngươi có biết bút tích của Linh Thân vương không?- Vừa rút tờ ngân phiếu ra, Lôi Vi vừa hỏi.
_ Nô tài đã từng xem qua!
_ Vậy ngươi xem, đây có phải không?
Tiểu An Tử nhìn kỹ nét chữ ghi trên ngân phiếu. Mặc dù ghi tên của Linh Thân vương nhưng nét chữ ấy lại khác so với nét chữ của chủ nhân hắn. Điều này khiến hắn không khỏi khó hiểu.
_ Không!- Tiểu An Tử khẳng định.
_ Vậy là rõ rồi! Đây mới là tờ ngân phiếu thật, có giá trị.
Bỗng một bóng đen bay ngang qua khiến cả hai không khỏi giật mình mà quay lại nhìn.
------------------------------------
[1] Thâm thù huyết hải: chỉ người mang trong mình mối thù sâu nặng.
[2] Bích Động: nơi tiên ở.
[3] Tứ hợp viện: là một kiểu kiến trúc xưa rất phổ biến và được phát triển đến đỉnh cao vào thời Minh- Thanh của Trung Quốc.
[4] Hồng trà: không phải Hồng trà trong các quán trà sữa. Nó là một loại trà khi pha vào có sắc hồng đỏ. Hồng trà Kỳ Môn do tỉnh An Huy sản xuất được xếp là một trong thập đại danh trà của Trung Quốc.
[5] Hắc bạch bất phân: trắng đen không rõ ràng. Ở đây ý chỉ chính tà khó phân biệt được.
[6] Hữu xạ tự nhiên hương: nghĩa đen là chất thơm tự nhiên thì có hương. Nghĩa bóng là chỉ người có tài có đức hạnh tự nhiên sẽ được nhiều người biết tới. Ở đây, Lôi Vi dùng với hàm ý mỉa mai.
------------------------------------
Hết chương 11