_ Nữ tử đó quả thật rất thông minh.- Vừa nói, Phúc Khải vừa mỉm cười.- Ngũ huynh! Huynh biết không, đệ và Đồng Vũ điều tra manh mối cả mấy ngày trời cũng không thể nào nghĩ ra được vấn đề là nằm ở chỗ tấm ngân phiếu. Và còn cả việc giả mạo nét chữ nữa. Huynh! Nhờ có nữ tử đó, án oan này của huynh chắc chắn sẽ được giải.
Nghe Phúc Khải nói vậy Phúc Tuần chậm rãi mỉm cười. Chàng biết Lôi Vi là một nữ tử thông minh. Song chàng không ngờ nàng lại nhạy bén đến vậy. Người như vậy nếu ở trong cung lâu dài sẽ trở thành cái gai trong mắt của rất nhiều người. Bỗng nhiên, chàng cảm thấy lo sợ thay cho nàng. Nàng có đủ thông minh để có thể đưa ra phán đoán giúp đỡ người khác. Song liệu nàng có thể tự bảo vệ chính mình giữa chốn cung cấm này không? Ai sẽ bảo vệ nàng trước mọi sóng gió thâm cung? Chàng có cảm giác với nàng. Chàng không phủ nhận điều đó. Nhưng việc tỷ tỷ của chàng đưa nàng vào đây là đúng hay sai.
_ Ngũ huynh! Nữ tử này quả thật đúng như lời huynh nói. Cái miệng của nàng ta chả tha cho bất cứ ai cả. Đệ cảm thấy nữ tử này thật sự rất thú vị.
Chất giọng đầy cảm xúc của Phúc Khải khiến Phúc Tuần không khỏi ngạc nhiên. Dường như chàng nhận ra rằng, không chỉ mình chàng mà ngay cả Phúc Khải cũng bị Lôi Vi thu hút. Và dường như chàng cũng mơ hồ nhận ra điều này ở Đồng Vũ. Sức hút ấy rất tự nhiên. Lôi Vi quả có sức mạnh ghê gớm, nàng có thể khiến không ít người thất điên bát đảo vì nàng.
_ Đệ...thích Lôi Vi?- Phúc Tuần ngờ vực hỏi.
_ Đúng!- Phúc Khải thừa nhận.- Huynh đệ chúng ta từ nhỏ đã sống trong cung cấm. Chúng ta đã quen với việc được người khác cung phụng, răm rắp nghe lời rồi.- Vừa nói, chàng vừa hướng nhìn về phía cửa sổ như hồi tưởng lại.- Nay bỗng nhiên xuất hiện một nữ tử tính tình ngang bướng, thích cãi lý đã vậy lại còn vô phép vô tắc như vậy. Huynh nghĩ xem có phải là rất lạ không? Nàng ấy khiến đệ cảm thấy hiếu kỳ và rất tò mò. Nhưng đệ tuyệt đối không thích nàng ấy vì sự mới lạ đâu.
Nghe Phúc Khải thẳng thắn trải lòng mình như vậy Phúc Tuần bỗng cảm thấy khâm phục đệ đệ này của mình. Dù bằng tuổi, nhưng Phúc Khải vẫn còn khá trẻ con. Song chàng không ngờ, trong chuyện tình cảm đệ đệ của mình lại chín chắn chẳng kém ai. Bỗng chốc chàng cảm thấy ghen tức. Phúc Khải có thể thẳng thắn nói ra tình cảm của mình còn chàng lại không thể. Giá như, chàng được gặp nàng sớm hơn, trước khi chàng được chỉ hôn với Ngọc Nhạn thì tốt biết bao. Giờ liệu có thể thay đổi được không?
_ Ngày mai, bọn đệ sẽ xuất cung một chuyến.- Phúc Khải quay về phía Phúc Tuần chậm rãi thông báo.
_ Bọn đệ?- Phúc Tuần khẽ nhíu mày.- Là đệ và những ai?
_ Đệ, Lôi Vi và Đồng Vũ.
_ Lôi Vi cũng đi sao? Chẳng phải chỉ còn khoảng hai tháng nữa Thái Thường Nhạc phủ sẽ có cuộc thi thăng cấp cho các Học sự sao? Nàng ấy vào sau, cần phải luyện tập rất nhiều mới có thể qua được kỳ thi này.
_ Đệ cũng đã hỏi rồi. Nàng ấy bảo sẽ không có vấn đề gì cả.
Nghe vậy, Phúc Tuần không khỏi thở dài. Nữ tử này thật liều lĩnh. Rõ ràng biết bản thân mình múa chả đâu vào đâu vậy mà còn "ham chơi". Nàng ta cũng thật biết cách khiến chàng lo lắng.
_ Sao lại không sao được chứ!- Phúc Tuần đẩy tông giọng lên cao.- Bản thân biết mình múa chẳng đâu vào đâu vậy mà còn không lo lắng. Nàng ta thật đúng là liều.
_ Đệ thấy nàng ấy tự tin như vậy chắc sẽ không có chuyện gì đâu.
_ Ta thấy...
_ Thái tử giá lâm!
Phúc Tuần định quay sang phản bác ý kiến của Phúc Khải thì Thái tử tới khiến hai người không khỏi ngạc nhiên.
_ Muộn rồi Thái tử còn tới đây làm gì?- Phúc Khải không khỏi ngạc nhiên.- Hay là huynh ấy không ngủ được.
_ Từ ngay ta gặp chuyện, ngày nào huynh ấy cũng tới. Nhưng không hiểu sao hôm nay huynh ấy lại tới trễ đến vậy. Chúng ta ra thôi!
_ Huynh đệ như thủ túc [1]! Thật hiếm thấy! Nếu chúng ta không sinh ra trong dòng đế vương thì tốt biết bao.
Dứt câu cả hai vội bước ra đón Thái tử. Từ xa một nam nhân có phần ốm yếu chậm rãi tiến về phía cửa Bảo Khánh cung. Vừa đi, Phúc Vân vừa nở một nụ cười song nụ cười ấy chả lấy gì làm tươi tỉnh.
_ Tham kiến...
_ Hai đệ đừng đa lễ!
Phúc Tuần và Phúc Khải chưa kịp tham kiến, Phúc Vân đã vội ngăn lại. Sau đó cả ba vào bên trong và trò chuyện với nhau. Giữa chốn tranh đấu này có được một tình huynh đệ như thế quả thật đáng quý biết bao. Giờ đây, bên trong điện kia không có ai là Thái tử, không có ai là Linh Thân vương hay Thất Hoàng tử cả mà chỉ có huynh đệ thôi.
*
Hít một hơi đầy căng, Lôi Vi chạy đến Bắc môn Huyền Vũ. Thái Thường Nhạc phủ tuy nói là nằm ở vòng ngoài của Hoàng cung nhưng nó cách Huyền Vũ môn, cửa gần nhất một quãng khá xa. Nàng chưa bao giờ phải chạy xa đến thế. Vừa chạy nàng vừa cố gắng điều hòa lại hơi thở. Đến nơi nàng thở lấy thở để.
_ Hai muội không sao chứ?- Đồng Vũ lo lắng hỏi.
_ Muội...muội không sao.- Vừa giữ lấy cánh tay của Đồng Vũ để đứng cho vững, Lôi Vi vừa trả lời.- Đồng Thảo tỷ! Tỷ không sao chứ?
_ Tỷ không sao!
Đứng bên cạnh Đồng Vũ từ nãy giờ, Phúc Khải trông thấy bộ dạng thở không ra hơi của Lôi Vi mà không khỏi xót xa. Lòng chàng chợt dâng lên không biết bao nhiêu cảm xúc.
_ Nàng cứ nghỉ ngơi tý cho khỏe. Dù sao cũng vẫn còn sớm.
Có chút ngạc nhiên về cách xưng hô của Phúc Khải, Lôi Vi hít vào một hơi thật sâu rồi ngẩng mặt lên để quan sát kỹ nhưng chàng đã vội quay đi. Nàng thật không biết có phải lúc nãy mình nghe nhầm hay không nữa.
_ Không cần đâu! Tiểu nữ không sao! Chúng ta nên bắt đầu ngay kẻo không kịp.
_ Vậy muội đã có dự liệu gì chưa?- Đồng Vũ lên tiếng hỏi.- Theo ta thấy chúng ta nên chia nhau hành động.
_ Ngươi định chia ra hành động như thế nào?- Phúc Khải vừa tiến tới vừa hỏi.
_ Theo ngu ý của hạ thần chúng ta nên điều tra theo ba hướng một là nguồn gốc của tấm ngân phiếu, hai là gia đình người đầu bếp tại Giang Dương và ba là chữ trên tấm ngân phiếu đó.
_ Rất đúng ý ta!- Phúc Khải gật đầu.
Tối qua Phúc Khải đã bàn kế sách với Phúc Tuần, cả hai đã thống nhất kế hoạch này. Nhưng đau đầu ở chỗ chính là Phúc Tuần không muốn cho Lôi Vi tham gia điều tra. Và bản thân chàng cũng không muốn thế bởi điều tra là việc hết sức nguy hiểm có thể bị kẻ thù truy sát bất kỳ lúc nào. Nàng lại là nữ nhi, nguy hiểm sẽ tăng lên gấp bội phần.
_ Vậy được!- Lôi Vi hồ hởi lên tiếng.- Ngài sẽ đến Quang Dương thành điều tra tấm ngân phiếu đó. Đồng Vũ huynh sẽ đến Giang Dương tìm hiểu về gia đình người đầu bếp. Tiểu nữ sẽ tìm hiểu về chữ trên tấm ngân phiếu.
_ Không được!- Phúc Khải cứng giọng.- Nàng sẽ không tham gia vào vụ này nữa. Ta và Đồng Vũ sẽ nghĩ cách phá vụ án này trong thời gian sớm nhất. Nàng tốt nhất nên ở Thái Thường Nhạc phủ lo luyện tập để chuẩn bị kỳ thi thăng cấp đi.
Lôi Vi mở căng đôi mắt nhìn Phúc Khải. Mới hôm qua đây còn bảo sẽ cho nàng đi cùng để phá án một cách nhanh chóng vậy mà hôm nay chàng ta đã bảo nàng về lại Thái Thường Nhạc phủ. Phải khó khăn lắm nàng mới xin được sự đồng ý của Trần Chưởng sự, Chưởng sự học sự ca vũ để cho nàng đi, vậy mà...Nàng đâu phải là đồ vật khi cần thì dùng, khi không cần thì quăng đi. Nàng cũng chẳng phải là nô tỳ bảo gì phải nghe đó. Nếu không có nàng vận trù duy ác [2], liệu việc điều tra có thể tiến triển nhanh như thế không? Nay họ lại đối xử với nàng như vậy. Cục tức này nàng thật sự nuốt không trôi.
_ Ta nghĩ, Thất Hoàng tử nói đúng đấy.- Đồng Vũ tán đồng.- Việc điều tra phá án thực sự rất nguy hiểm. Muội nên ở lại trong cung.
Từ nãy giờ Đồng Thảo vẫn giữ im lặng. Nàng không ngờ lần này, người đem phiều phức đến cho mọi người lại là bản thân mình.
_ Hai người hay thật nhỉ!- Lôi Vi quát lên.- Nếu nghĩ đến sự an nguy của tôi, hai người đừng tìm đến tôi ngay từ đầu. Giờ đã lôi tôi vào cuộc rồi lại muốn đẩy tôi ra? Này! Tôi không phải là con rối để các người muốn làm gì thì làm. Càng không phải là đồ vật để các người dùng khi cần, vất khi không cần.
Đưa mắt nhìn quanh, Đồng Thảo thấy vài tên thị vệ nhìn về phía này mà không khỏi trố mắt ngạc nhiên. Bọn họ như không tin những gì đang diễn ra trước mắt. Một ca vũ đang lớn tiếng với Thất Hoàng tử. Chuyện này nếu để đến tai Hoàng thất quả không tốt một tý nào. Sự lo lắng dần hiện rõ trên gương mặt của Đồng Thảo.
_ Lôi Vi à!
Nhận thấy sự việc có dấu hiệu đi xa hơn, Đồng Thảo vội kéo tay Lôi Vi lại nhưng nàng dường như chả chú ý gì đến Đồng Thảo cả. Trong khi đó, Phúc Khải và Đồng Vũ không khỏi ngạc nhiên trước thái độ của Lôi Vi. Nữ tử này xem chừng không phải là một người an phận để người khác sai bảo. Phát hiện này khiến Phúc Khải thêm phần thích thú. Nhưng chàng biết lúc này không phải
là lúc để nghĩ đến chuyện đó.
_ Không cho nàng đi là muốn tốt cho nàng.- Phúc Khải chậm rãi nói.- Nếu như quả thật làm theo kế hoạch của nàng, ba người bị phân tán ba nơi, ta và Đồng Vũ có võ nên dù gặp nguy hiểm cũng sẽ ứng phó được. Còn nàng thì sao, lỡ gặp nguy hiểm nàng có ứng phó được không? Hơn nữa, trước mắt nàng còn có một kỳ thi thăng cấp rất quan trọng. Nàng không định làm mất mặt Thiên Phương tỷ của ta đấy chứ?
_ Sự tại nhân vi [3]!- Lôi Vi nói cứng.- Chuyện của tô...tiểu nữ không cần Ngài lo. Tiểu nữ tự có cách.
_ Được! Vậy ta sẽ xem biểu hiện của nàng trong kỳ thi sắp tới. Xem thử có đúng như nàng nói, sự tại nhân vi hay không? Sau khi ta và Đồng Vũ phá án về ta sẽ đích thân đến xem.
Câu cuối cùng đã tỏ rõ thái độ cương quyết không cho Lôi Vi đi theo của Phúc Khải.
_ Ngài...
_ Lôi Vi?
Có chất giọng lảnh lót vang lên khiến Lôi Vi không thể không để ý. Nàng vội quay lại và nhận ra Phi Đào đang tiến về phía nàng. Trên môi Phi Đào thoáng nở một nụ cười thật đẹp.
_ Phi Đào!- Vừa gọi, Lôi Vi vừa mỉm cười.
Thái độ thay đổi nhanh chóng của Lôi Vi khiến Phúc Khải không khỏi chóng mặt. Thật không ngờ nữ tử này lại có thể thay đổi thái độ nhanh đến vậy.
_ Muội làm gì ở đây thế?- Vừa đến gần, Phi Đào vừa cất tiếng hỏi.
_ Phi Đào! Muội định xuất cung nhưng...có người trở mặt.
Phi Đào! Trong mơ hồ, Phúc Khải nhận ra cái tên này. Dường như chàng đã nghe cái tên này không dưới một lần. Nhưng nhất thời chàng không thể nhớ ra.
_ Trở mặt?- Phi Đào nhăm trán khó hiểu.
_ Uhm! Muội giúp họ tìm ra manh mối. Giờ sắp cùng họ xuất cung họ lại bắt muội phải ở trong cung. Đã vậy còn đe dọa muội, bắt nạt muội.
_ Cát Lôi Vi!- Phúc Khải cứng giọng.- Nàng nói cho đúng sự thật!
Phi Đào quay về nơi phát ra giọng nói và ngay lập tức nàng ngẩn ngơ cả tâm thần. Dường như trong lòng nàng đang có những cảm xúc thật khác mà từ trước đến nay nàng chưa hề có.
Trong khi đó, Lôi Vi mỉm cười tinh quái nhìn Phúc Khải. Dựa vào những ghi chép lịch sử nàng được biết Phúc Khải ở độ tuổi này có tính tình khá trẻ con nên nàng muốn chọc chàng ta để xem chàng ta trẻ con đến mức nào. Hôm qua nàng đã thấy điều này nhưng hôm nay có vẻ như chàng ta đã chín chắn ít nhiều. Cứ như tối qua chàng ta bị chấn động điều gì nên hôm nay mới như thế vậy. Hay là não chàng ta có vấn đề? Hay chàng ta bị chứng đa nhân cách?
_ Từ nãy giờ, những gì tiểu nữ nói hoàn toàn là sự thật. Ngài xem tiểu nữ chả là cái gì cả nên khi thì bảo tiểu nữ cùng phá án khi thì bảo tiểu nữ ở lại cung. Ngài chỉ quyết định theo ý mình mà chả quan tâm gì đến ý kiến của người khác. Như thế cũng là bắt nạt tiểu nữ rồi.
Phúc Khải hoàn toàn không thể nào đấu lý với Lôi Vi được. Vốn dĩ chàng có thể dùng thân phận của mình để bắt nàng ở lại cung nhưng chàng lại không muốn làm điều đó. Nên giờ chàng mới phải khốn khổ thế này đây.
_ Tiểu nữ Phi Đào tham kiến Thất Hoàng tử!
Vì Lôi Vi mãi đấu khẩu nên đến giờ Phi Đào mới có thể tham kiến Phúc Khải. Vừa cúi người xuống nàng vừa hơi nhướng mày lên nhìn chàng. Quả là một mỹ nam tử! Mỗi năm nàng chỉ được vào cung vài lần và chưa một lần nào trong những lần ấy nàng được nhìn trực diện chàng cả. Vậy nên hôm nay, khi gặp trực tiếp chàng, lòng nào không khỏi xốn xang. Nhưng giờ, xem ra nàng phải nén cảm xúc của mình xuống để giúp đỡ hảo tỷ muội của nàng đã. Tuy cả hai chưa kết nghĩa tỷ muội nhưng nghĩa chi lan [4] đã có rồi nên nàng không thể làm ngơ được.
_ Tiểu nữ nghĩ rằng, Ngài thân phận tôn quý, Ngài có thể ra bất cứ quyết định nào Ngài muốn. Nhưng Ngài nên nghĩ đến cảm nhận của người khác khi người đó biết được quyết định của Ngài mà Ngài lại không hề đặt mình vào vị trí của họ. Có những việc Ngài cho là đúng đắn, song họ lại không nghĩ vậy. Và quyết định của Ngài sẽ làm họ tổn thương. Vậy khi đó, Ngài vẫn sẽ làm theo quyết định của mình? Trong chuyện này, dù việc điều tra án có thể gây nguy hiểm, nhưng đó là quyết định của muội ấy. Ngài nên tôn trọng quyết định đó chứ không phải ép muội ấy làm theo quyết định của Ngài. Hay là Ngài định để xảy ra chuyện hữu miêu bất tri miêu công lao, vô miêu tài tri lão thử đa [5]?
Tài ăn nói của Phi Đào khiến Lôi Vi thầm thán phục. Gọi nàng ấy là tỷ tỷ quả không sai. Xem ra nàng còn phải học hỏi Phi Đào khá nhiều. Liếc nhìn Phúc Khải lúc này chỉ biết đứng im một chỗ, nàng như mở cờ trong bụng.
_ Thất Hoàng tử! Ngài định thế nào?
Câu hỏi của Lôi Vi khiến Phúc Khải bừng tỉnh. Hết Lôi Vi rồi tới Phi Đào nói khiến chàng chóng hết cả mặt. Giờ đã bị hai nữ tử này nói thành ra thế này rồi, không cho Lôi Vi đi thì không xong mà cho nàng đi, chàng quả thật không yên tâm. Thôi thì chỉ còn có một cách.
_ Thôi được rồi!- Phúc Khải thở dài.- Ta sẽ để nàng đi điều tra.
_ Có thế chứ lại!- Đôi mắt Lôi Vi sáng lên.
Trong khi mắt Lôi Vi bừng sáng, mắt của Phúc Khải lại đăm chiêu xa xăm.
............................
Vừa ngắm phố xá, Lôi Vi vừa sà từ hàng quán này đến hàng quán nọ. Kinh thành có khác, tấp nập hơn so với Quang Dương thành. Hàng quán, phố xá đâu đâu cũng đông đúc cả khiến nàng trong phút chốc cảm thấy choáng ngợp. Vừa ngắm nhìn phố xá, nhà cửa nàng vừa cười thích thú. Trở về thời cổ đại xem ra cũng không tệ như nàng nghĩ. Bởi nàng được nhìn thấy những kiểu kiến trúc, những ngôi nhà mà ở thời đại của nàng chúng chỉ tồn tại trong các bức tranh.
Thả tín điểu [6] đi, Phúc Khải quay về phía Lôi Vi mà không khỏi ngán ngẩm.
_ Thật không biết nàng ta đi phá án hay đi chơi nữa?!
_ Thất Hoàng...Công tử! Lôi Vi thật sự rất hoạt bát. Khi còn ở trong phủ, Lôi Vi vẫn thường xuyên chạy ra ngoài chơi. Ngày nào nàng ấy cũng ra phố đến độ người dân phía Nam thành ai cũng biết đến nàng ấy.
_ Ra là thế! Giờ thì ta đã hiểu tại sao nàng ta lại muốn ra ngoài cho bằng được. Nhưng chúng ta đâu phải đi chơi đâu.- Vừa nói, Phúc Khải vừa thở dài.
Dừng chân trước cổng phía Bắc của kinh thành, Lôi Vi chậm rãi quay về phía Phúc Khải và Đồng Vũ.
_ Chúng ta phải tạm biệt nhau ở đây thôi!- Chất giọng của Lôi Vi có chút tiếc nuối.
_ Uhm!- Phúc Khải gật đầu.- Nàng đi đường nhớ cẩn thận. Nếu gặp chuyện gì, nhớ thả tín điểu cho ta biết.
_ Muội nhớ phải hết sức cẩn thận.- Vừa đưa cho Lôi Vi một thanh đoản đao. Đồng Vũ vừa căn dặn.- Cầm lấy nó và dùng khi gặp nguy hiểm. Nó sẽ cứu mạng muội đấy.
Vừa mỉm cười, Lôi Vi vừa gật đầu. Lần đầu tiên nàng một thân một mình đến một nơi hoàn toàn xa lạ, nàng đã rất sợ. Chuyến đi lần này cũng có thể xem là trải nghiệm đầu tiên của nàng ở thế giới này. Dù biết sẽ nguy hiểm nhưng nàng vẫn muốn thử. Song sự lo sợ vẫn là điều không thể tránh khỏi.
_ Muội biết rồi! Hai người cũng bảo trọng. Hẹn gặp lại ở Quang Dương!
Dứt câu, Lôi Vi chậm rãi quay đi. Nàng nhắm thẳng về phía trước mà đi với mục tiêu phải tìm cho ra ai là kẻ đã giả bút tích của Linh Thân vương. Chuyến đi đầu tiên tại thế giới cổ đại chính thức bắt đầu.
-------------------------------------
[1] Huynh đệ như thủ túc: anh em như tay chân.
[2] Vận trù duy ác: bày mưu tính kế.
[3] Sự tại nhân vi: hành sự do con người.
[4] Chi lan: cỏ chi và cỏ lan. Ý chỉ tình bạn bè.
[5] Hữu miêu bất tri miêu công lao, vô miêu tài tri lão thử đa: có mèo không biết công của mèo, không có mèo mới biết nhà lắm chuột. Không biết đánh giá công, tác dụng của người khác. Nói chung, không biết dùng người.
[6] Tín điểu: chim đưa thư.
------------------------------------
Hết chương 10