Vừa đọc thư, Phúc Tuần vừa chau mày. Tâm trạng vốn đã ngổn ngang, lo lắng nay chàng lại càng lo lắng hơn. Lôi Vi bị bắt cóc ba ngày là ba ngày chàng không thể nào ăn uống hay chợp mắt được. Nếu Tiểu Đậu Tử không dốc hết sức can ngăn chàng lại có lẽ chàng đã chạy đến Quang Dương thành, bất chấp lệnh cấm chàng không được rời khỏi Hoàng cung.
Hôm nay chàng lại nhận được tin từ Quang Dương thành báo về. Trong thư có viết Lôi Vi bị trúng tên nơi cánh tay. Vết thương không nặng nhưng do bị mất sức nên nàng vẫn hôn mê, chưa tỉnh. Chàng khẽ thở phào nhẹ nhỏm vì nàng cuối cùng đã được cứu. Nhưng rồi rất nhanh sau đó lòng chàng lại dấy lên sự lo lắng. Nàng bị thương, lại kiệt sức, không biết đến khi nào sức khỏe của nàng mới phục hồi.
_ Ngọc Nhạn Công chúa tới!
Bên ngoài có tiếng hô khiến Phúc Tuần không khỏi giật mình. Hít một hơi đầy căng, chàng chậm rãi bước ra cửa. Ngọc Nhạn vừa bước về phía chàng vừa nở một nụ cười thật tươi.
_ Muội theo lời Thái hậu mang đến cho huynh một chút điểm tâm.
_ Muội thay ta đa tạ Thái hậu.
Nụ cười vừa nở trên môi đã vội tắt của Phúc Tuần khiến Ngọc Nhạn không khỏi nhói lòng. Vẫn giữ nụ cười trên môi, nàng tiến lại gần chàng.
_ Muội biết giờ huynh không vui nhưng chuyện đâu còn có đó mà. Muội tin rồi sự thật sẽ sáng tỏ. Huynh sẽ được minh oan.
_ Đa tạ muội!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa chậm rãi ngồi xuống ghế.
_ Huynh có cần phải khách sáo với muội thế không?- Ngọc Nhạn vờ làm mặt giận.- Chúng ta...trước sau gì cũng trở thành phu thê với nhau mà.- Vừa nói, nàng vừa e lệ cúi mặt xuống.
Câu nói sau cuối của Ngọc Nhạn giúp Phúc Tuần nhận thức rõ hơn tình hình của mình lúc này. Từ ngày Lôi Vi rời khỏi cung, chàng không ngừng lo lắng cho nàng mà quên mất bên cạnh chàng còn có Ngọc Nhạn với thánh chỉ chỉ hôn kia và trên hết là món quà Thái hậu tặng cho Ngọc Nhạn trong ngày mừng đại thọ của Người.
Từ nãy giờ Ngọc Nhạn vẫn im lặng quan sát sắc mặt của Phúc Tuần. Chàng không biểu hiện nhiều nhưng nàng biết rõ lòng chàng đang rối như tơ vò. Từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau nên nàng biết khi nào chàng đang rối bời tâm trạng. Và những lúc ấy chính là lúc chàng dễ mủi lòng nhất. Bởi nàng tin rằng với tình cảm vốn có đã dành cho nhau, chàng chắc chắn sẽ quay trở về bên nàng. Nàng sẽ cho chàng thấy nàng mới là người thật tâm yêu chàng còn nha đầu Lôi Vi kia chẳng là gì cả. Hít một hơi thật sâu, nàng chậm rãi cầm lấy tay và tựa đầu vào vai chàng.
_ Muội biết điều này là không phải nhưng muội đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Sau khi huynh được minh oan, muội hy vọng huynh có thể cùng muội nhận món quà của Thái hậu.
_ Tiểu Nhạn!- Chất giọng của Phúc Tuần đầy kinh ngạc.
_ Muội muốn cùng huynh trải qua mọi buồn vui, sướng khổ của cuộc đời này. Muội sẽ kề vai sát cánh cùng huynh trong tất cả mọi chuyện. Những chuyện nào muội có thể giúp huynh, muội chắc chắn sẽ giúp. Còn những chuyện muội không giúp được, muội sẽ bên cạnh an ủi huynh, làm tốt đạo làm thê tử, quyết không để huynh phải vướng bận.
Nhìn vào đôi mắt đầy chân thành của Ngọc Nhạn, lòng Phúc Tuần không khỏi bối rối. Xem ra đã đến lúc chàng phải nói rõ mọi chuyện với Ngọc Nhạn rồi. Nhưng nên nói như thế nào đây? Chậm rãi buông tay Ngọc Nhạn ra, chàng đứng lên và tiến về phía trước. Chàng đang cố sắp xếp lại từng câu chữ để có thể nói với nàng một cách rõ ràng rành mạch.
_ Tiểu Nhạn!- Phúc Tuần chậm rãi lên tiếng.- Có chuyện này ta vốn đã muốn nói với muội.
_ Vậy sao?!- Vừa nói, Ngọc Nhạn vừa đứng lên.- Nhưng mà giờ muội phải về Trường Sinh điện rồi. Muội không thể để Thái hậu đợi lâu được.
Dứt câu, Ngọc Nhạn vội đứng lên bước đi. Nàng biết Phúc Tuần đang muốn nói điều gì. Vậy nên nàng càng không muốn nghe.
_ Ta đã đem lòng yêu một nữ tử khác rồi!
Lời thú nhận của Phúc Tuần như một nhát dao đâm vào tim Ngọc Nhạn. Nàng đứng chôn chân ngay tại chỗ. Dù đã rất cố gắng song một giọt nước mắt đã lăn dài trên gương mặt thanh tú của nàng. Phải mất một lúc lâu sau đó nàng mới có thể quay đầu lại nhìn chàng.
_ Đúng vậy!- Phúc Tuần chậm rãi nói.- Ta đã đem lòng yêu nữ tử khác. Và nàng ấy chính là người ta muốn lấy làm thê tử.
Lại thêm một lời thú tội nữa của Phúc Tuần khiến Ngọc Nhạn kinh ngạc.
_ Sở dĩ ta nói với muội điều này là vì ta không muốn làm lỡ dở muội...Ta...
_ Lở dở muội?- Ngọc Nhạn cắt ngang lời Phúc Tuần.- Huynh có biết, điều huynh vừa nói không chỉ làm mất đi sự tôn nghiêm của muội mà còn đâm vào tim muội những hai nhát dao không? Thì ra người huynh yêu không phải là muội. Thì ra người huynh muốn lấy làm thê tử không phải là muội. Là một nữ nhi khác!
_ Xin lỗi!- Phúc Tuần khẽ nhắm mắt lại.- Là ta đã phụ muội.
_ Phúc Tuần! Tình yêu của huynh chỉ đáng có thế thôi sao?
Dứt câu Ngọc Nhạn bỏ đi và không một lần ngoáy đầu lại. Nhìn theo dáng đi của nàng, lòng Phúc Tuần không khỏi quặng thắt vì đau. Và bỗng chốc, chàng cảm thấy lạnh vô cùng. Bên ngoài trời vẫn đầy nắng nhưng trong căn phòng này sao lại lạnh đến vậy. Ngồi phục xuống ghế, chàng chậm rãi rút ra một chiếc khăn lụa có hình cánh hoa tử vi. Đó là chiếc khăn chàng đã nhặt được khi nó rơi ra từ tay áo Lôi Vi lúc nàng bị ngã từ trên cành cây trong Phù Dung trì của Phò mã phủ.
_ Vi Nhi! Khi nào nàng mới về bên cạnh ta? Ta rất nhớ nàng! Thật sự rất nhớ nàng!
*
Chiêu Anh Hầu phủ, Quang Dương thành
Tỉnh lại sau ba ngày hôn mê, toàn thân Lôi Vi mỏi nhừ và không còn chút sức lực nào. Nơi bả vai lại đau nhói do trúng tên càng khiến nàng rã rời tay chân. Được cứu về Chiêu Anh Hầu phủ, lại được đích thân Thiên Phương Công chúa chăm sóc khiến nàng không khỏi ái ngại. Thế nhưng Công chúa chỉ mỉm cười bảo nhờ có nàng vụ án mới có tiến triển.
Nằm trên một cành cây thấp trong Phù Dung trì, Lôi Vi nhớ lại những gì Phúc Khải và Đồng Vũ đã kể với nàng sau khi nàng tỉnh dậy.
"_ Bọn ta tới Quang Dương thành từ sớm nhưng chưa thấy nàng tới.- Phúc Khải chậm rãi kể.- Vậy nên ta quyết định thuê một phòng trọ bên ngoài thành để dò la tin tức xem có gì đáng khả nghi hay không. Trong một lần tới bến ta phát hiện nội bộ Quang Dương thương hội đang lục đục với nhau.
_ Có chuyện này sao?- Lôi Vi nghi hoặc.
_ Đúng vậy! Hội trưởng đời trước của Quang Dương thương hội, Tần Kiếm Minh là một người quang minh chính trực. Nhờ việc không ngừng trao đổi hàng hóa với các thương hội ngoại quốc nên Quang Dương thương hội rất phát triển và trở thành một trong những thương hội nổi tiếng và có uy bật nhất thời bấy giờ. Nhưng kể từ khi ông ta mất, thương hội bắt đầu xuống dốc.
_ Có phải là...ba năm trước?
Phúc Khải và Đồng Vũ ngạc nhiên hết nhìn nhau sau đó lại quay sang nhìn Lôi Vi.
_ Sao muội lại biết?- Đồng Vũ không giấu được sự ngạc nhiên.
_ Trong mật thất của Khải Phát thương hội, muội có tìm thấy một quyển nhật ký.
_ Nhật ký?- Phúc Khải chau mày.
Thấy nét khó hiểu của Phúc Khải và Đồng Vũ, Lôi Vi biết mình lại nói hớ. Tuy từ "nhật ký" là từ Hán nhưng ở thời đại này, từ đó vẫn chưa xuất hiện.
_ À! Là một quyển sổ! Nó có ghi lại rất cụ thể những việc đã xảy ra ba năm trước. Tuy nhiên muội không đọc kỹ. Hai người đã đọc chưa?
_ Lúc muội nhảy xuống nước chẳng may hai quyển sách đó bị rơi ra. Ta vì lo cứu muội nên không kịp cầm lấy nó.
_ Hả?- Lôi Vi thảng thốt.- Đồng Vũ huynh! Huynh không đùa muội chứ?
_ Là thật!- Đồng Vũ xác nhận- Nhưng bọn ta đã lựa lúc đêm tối âm thầm bơi ra sông tìm nó. Giờ chỉ cần nó khô chúng ta sẽ biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
_ Đúng vậy!- Phúc Khải khẳng định.- Hội phó của Quang Dương thương hội, Nữu Đạt đã sai người ám sát Tần Kiếm Minh. Tuy nhiên, quan phủ không có chứng cứ để buộc tội nên đành xếp hồ sơ lại. Giờ chỉ có thể trông chờ vào những gì nàng đem về.
_ Nếu cứ suy luận theo kiểu này thì có khi nào tên hội phó đã cấu kết với Khải Phát thương hội để ám sát hội trưởng.- Lôi Vi suy luận.- Hai bên đã giao dịch với nhau. Tuy nhiên, chúng chỉ thành công một nửa, bởi hội trưởng hiện nay không phải là ông ta.
_ Đúng!- Phúc Khải gật đầu đồng tình.- Quan trọng là phải tìm cho ra chúng đã cấu kết với nhau chuyện gì. Trong khi ta và Đồng Vũ đang tìm kiếm manh mối thì nhận được tin nàng đã bị bắt cóc.
_ Tại sao hai người lại biết tiểu nữ bị Khải Phát thương hội bắt cóc?
_ Thật ra bọn ta không hề biết.- Đồng Vũ chậm rãi lên tiếng giải thích.- Khi Tiểu An Tử đem theo tay nải của muội về báo muội bị bắt cóc. Ta và Thất Hoàng tử đã chia nhau hành động. Thất Hoàng tử trà trộm vào Quang Dương thương hội nhờ đó mới biết được rằng giữa Khải Phát thương hội và hội phó của Quang Dương thương hội có cuộc giao dịch ngầm tại Viễn hồ. Còn ta tìm tung tích của muội. Sau đó vì tránh để nghi ngờ nên Người đã sai ta trà trộm vào làm bốc vác tại bến tàu để lên thuyền của Khải Phát thương hội vào hôm đó để tìm chứng cứ. Khi thuyền rời Viễn hồ, lúc muội đưa Nga Anh lên đầu thuyền, ta mới biết, muội bị Khải Phát thương hội bắt cóc.
_ Ra là thế!- Lôi Vi chậm rãi gật đầu."
Nhìn lên bầu trời xanh, Lôi Vi không khỏi nghĩ ngợi. Vậy ra đúng như Hinh Thân vương nói, vì ăn một lượng ít thức ăn khả năng trúng độc sẽ không cao. Vì vậy hung thủ đã bỏ thạch tín vào đồ ăn để hạ độc. Và bên trong cái lọ sứ nàng đem về chính là thạch tín. Vậy Khải Phát thương hội có mối quan hệ gì trong vụ án của Linh Thân vương hay không? Thật là khó nghĩ! Người thời cổ đại thật đúng là thâm sâu khó lường.
Khẽ thở dài, Lôi Vi chậm rãi hạ tầm mắt xuống. Bãi đất ngay bên dưới hiện ra trước mắt nàng xanh ngắt một màu. Thật đẹp! Đột nhiên hình ảnh của bích nhân trong bộ bạch y hiện ra trước mắt nàng. Nàng thật không hiểu tại sao mỗi lần nhìn thấy người đó là nàng lại chỉ muốn cãi nhau. Nhưng giờ, khi không thể gặp mặt hắn, nàng lại nhớ hắn. Muốn được cùng cãi nhau với hắn.
_ Đào Sước Xuyên! Không biết bây giờ anh ta đang làm gì nhỉ?- Vừa tự hỏi, Lôi Vi vừa thở dài.- Uhm? Tại sao mình lại phải quan tâm đến anh ta chứ? Không lẽ mình muốn vào trại rồi? Thôi không nghĩ đến tên khùng đó nữa!
Dứt câu, Lôi Vi bám vào thân cây để trèo xuống. Nhưng chưa kịp trèo xuống một vòng tay đã ôm lấy eo nàng bay xuống. Quá bất ngờ nàng kêu lên một tiếng. Đến khi tiếp đất nàng mới nhận ra người ôm nàng xuống chính là Phúc Khải.
_ Thất Hoàng tử!- Lôi Vi vội lùi một bước rồi thi lễ.
_ Nàng quả là nghịch ngợm!- Vừa mỉm cười, Phúc Khải vừa nói.- Cánh tay vẫn còn chưa khỏe hẳn mà đã trèo cây rồi.
_ Tiểu nữ không sao ạ!- Vừa nói, Lôi Vi vừa cười thật tươi.- Cánh tay của tiểu nữ đã đỡ nhiều rồi.
_ Ta quyết định rồi. Sau khi cánh tay của nàng khỏe hẳn, nàng sẽ phải hồi cung.
_ Hả?- Lôi Vi ngạc nhiên.- Hồi cung? Tại sao? Tại sao lại bắt tiểu nữ hồi cung trong thời điểm then chốt này?
Chậm rãi tiến về phía trước, Phúc Khải đưa mắt lên nhìn bầu trời cao rộng. Khi chàng biết ngũ huynh của chàng phái Tiểu An Tử đi theo Lôi Vi là chàng đã biết rằng huynh ấy rất để tâm đến nàng. Đối với chàng, Phúc Tuần còn hơn cả huynh đệ ruột thịt. Gắn bó, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau học tập từ nhỏ Phúc Tuần như
một vì sáng chói trên bầu trời khiến chàng không khỏi ngưỡng mộ, đôi khi còn có cả chút ghen tỵ nữa. Và trên hết, chàng dành cho ngũ huynh của mình một sự tôn trọng tuyệt đối. Bởi tuy phải chịu nỗi đau mất mẫu thân từ nhỏ và được chăm sóc bởi một phi tần khác của vua cha, mẫu thân của chàng, nhưng Phúc Tuần vẫn nổ lực chứng tỏ bản thân. Không khoa trương cho mọi người thấy tài năng của mình song chàng khiến không ít người phải dè chừng. Vậy nên, tận sâu trong tim Phúc Khải, chàng luôn mong Phúc Tuần thực sự tìm thấy hạnh phúc.
_ Nàng đừng quên, nàng còn một cuộc thi rất quan trọng tại Thái Thường Nhạc phủ.- Phúc Khải chậm rãi nói.- Ta công nhận, nàng đã giúp chúng ta tìm ra những chứng cứ quan trọng và để nàng đi trong thời điểm then chốt thế này sẽ khiến việc điều tra chậm lại. Nhưng nếu nàng còn tiếp tục điều tra, nàng sẽ gặp nguy hiểm.
_ Tiểu nữ sẽ cẩn thận!
Lôi Vi cố đấu tranh để được ở ngoài thêm một thời gian nữa. Hơn nữa, nàng muốn hoàn thành lời hứa của mình với Đồng Thảo. Đã giúp phải giúp cho trót đó là phương châm của nàng.
_ Còn...
_ Không ai đảm bảo chuyện tương tự sẽ không xảy ra dù nàng có phòng trước phòng sau.- Phúc Khải cắt ngang lời của Lôi Vi.- Thêm vào đó, kỳ thi của nàng đang tới gần. Nàng tốt nhất nên hồi cung để chuẩn bị kỹ lưỡng. Đừng để Thiên Phương Công chúa vì nàng mà mất mặt. Đây là lệnh!
Dứt câu, Phúc Khải chậm rãi bước đi mặc kệ Lôi Vi đứng đó ấm ức. Dù làm việc này là vì Phúc Tuần nhưng trong thâm tâm của Phúc Khải cũng không hề muốn nàng gặp nguy hiểm. Tình vừa chớm nở đã vội tàn. Song chàng nguyện cả đời này lưu giữ hình bóng nàng, dùng cách riêng của mình để bảo vệ nàng, để nàng được hạnh phúc.
_ Người...Thất Hoàng tử! Người thật quá đáng!- Lôi Vi hét lên.
Không nói lại một câu nào, Phúc Khải tiếp tục bước đi. Nhưng đi được vài bước, một gia nô vội chạy tới, thở hổn hển.
_ Thất Hoàng tử! Công chúa...mời Người và Lôi Vi tiểu thư đến...đại sảnh gấp.
Nghe thấy vậy Lôi Vi vội chạy đến.
_ Có chuyện gì thế?
_ Thưa...Ngô...Ngô quản gia...ông ấy....
_ Ngô quản gia?- Phúc Khải chau mày.- Tiếu Thuận Tử! Ngươi nói rõ xem, Ngô quản gia đã xảy ra chuyện gì?
_ Quan phủ vừa báo họ tìm thấy xác của Ngô quản gia gần bờ sống. Hiện họ đang đem tử thi đến phủ để xác nhận.
_ Sao?- Chất giọng Lôi Vi đầy kinh ngạc.
Dứt câu Lôi Vi vội chạy đi. Phúc Khải cũng nhanh chóng đuổi theo. Khi ra tới sân của đại sảnh, tử thi của Ngô Đại Vĩ cũng vừa được quan phủ khiêng tới nơi. Nơi môi và bên dưới mắt bị thâm tím cho thấy nạn nhân đã trúng thạch tín. Quần áo nạn nhân lại có vài vết rách và ở những nơi đó máu chỉ vừa kịp khô lại. Chứng tỏ nạn nhân trước khi bị hạ độc đã bị chém. Nhớ lại những vết chặt chén tại nhà Lưu Khải Minh bên ngoài thành Bắc Đình, Lôi Vi không khỏi giật mình.
_ Cùng một cách thức giết người!- Lôi Vi và Phúc Khải không hẹn mà gặp, cùng đồng thanh.
_ Nàng nói sao?- Phúc Khải kinh ngạc.
Đưa mắt nhìn khắp lượt, Lôi Vi tỏ vẻ ái ngại. Hiểu ý, Phúc Khải chậm rãi quay về phía Thiên Phương Công chúa.
_ Tỷ tỷ! Đây quả thật là Ngô Đại Vĩ?
Không nói gì, Thiên Phương Công chúa gật đầu xác nhận.
Phúc Khải quay về phía Lôi Vi khẽ gật đầu. Nàng hít một hơi đầy căng rồi khẽ mỉm cười.
_ Công chúa!- Vừa tiến về phía Thiên Phương Công chúa.- Người đang mang thai không nên để tử khí vấy vào người.- Vừa nói, nàng vừa cầm lấy tay Công chúa.- Để tiểu nữ dìu Người vào trong.
Hiểu ý, Thiên Phương Công chúa chậm rãi bước đi. Vừa bước đi, nàng vừa quay lại nhìn Nam Cung Hàn với đôi mắt lộ vẻ lo lắng.
_ Đồng Vũ! Việc ở đây giao cho ngươi!- Vừa nói, Phúc Khải vừa ra hiệu.
_ Vâng!
Nói đoạn Phúc Khải chậm rãi bước vào trong. Vào trong sảnh Lôi Vi kể tường tận chuyện mình đã gặp trên dọc đường từ Lạc Quán thành đến Bắc Đình thành cho Thiên Phương Công chúa, Nam Cung Hàn, Phúc Khải nghe.
_ Nói như vậy, người giết chết tên Khải Minh đó và người giết chết Ngô Đại Vĩ, kể cả người truy sát ngươi và Tiểu An Tử đều là cùng một người.- Nam Cung Hàn nhận định.- Nếu đã như thế...có khả năng thân phận của Ngô Đại Vĩ cũng giống như tên Khải Minh đó.
_ Tại Giang Dương, đệ cũng nhìn thấy cách thức giết người này.
_ Vậy...cả nhà người đầu bếp...- Lôi Vi bỏ lửng câu nói.
_ Vẫn còn có một người sống sót! Đó là một nam tử tầm mười bảy tuổi. Hắn nói, bốn tháng trước, tay đầu bếp có xuất cung về nhà. Khi về nhà, hắn có gặp một người không rõ là ai. Không biết bọn họ đã bàn bạc những gì mà chỉ hai ngày sau tay đầu bếp lập tức hồi cung.
_ Bốn tháng trước? Từ Giang Dương thành quay trở lại kinh thành cũng mất hơn mười ngày mới tới.- Thiên Phương Công chúa nhận định.- Thời gian rất phù hợp với thời gian Tiêu Nhi chết.
_ Đúng vậy!- Phúc Khải xác nhận.- Hắn cũng nói là trước khi đệ tới hơn mười ngày, cả nhà người đầu bếp đã bị giết.
_ Vậy là thời gian họ bị giết gần trùng với thời gian tay đầu bếp bị giết.- Lôi Vi suy luận.- Nhưng...làm sao có thể như thế được! Nếu hung thủ cùng là một người hắn là sao đi từ kinh thành đến Giang Dương thành nhanh thế được.
_ Chủ mưu chỉ có một còn sát nhân có thể có nhiều người.- Phúc Khải giải thích.- Vậy nên, Lôi Vi! Nàng không thể ở lại được nữa. Ta nghi ngờ rằng kẻ chủ mưu các vụ giết người và bắt cóc nàng là một người.
_ Khải Phát thương hội?- Lôi Vi cả kinh.- Nhưng làm như thế, bọn chúng được lợi gì?
_ Điều đó chúng ta cần phải tìm hiểu kỹ.- Nam Cung Hàn chậm rãi nói.- Lôi Vi! Thất Hoàng tử nói đúng, nơi này không còn là nơi an toàn nữa. Ngươi phải hồi cung. Nơi đó sẽ có người bảo vệ ngươi.
_ Vậy...vậy còn Công chúa. Công chúa đang mang thai nếu lỡ có chuyện xảy ra...
Nhận ra mình vừa nói điều không nên nói, Lôi Vi vội im lặng. Nam Cung Hàn đưa đôi mắt lo lắng nhìn Thiên Phương Công chúa.
_ Thiên Phương! Nàng...
_ Thiếp không đi đâu cả!- Chất giọng của Thiên Phương Công chúa chắc nịch.- Dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, thiếp vào hài tử cũng sẽ ở đây, bên cạnh chàng. Thiếp không tin bọn chúng dám làm chuyện thiếu suy nghĩ đó.
_ Công chúa!- Chất giọng của Nam Cung Hàn đầy nghẹn ngào.
Nở một nụ cười thật tươi, Thiên Phương Công chúa chậm rãi quay về phía Lôi Vi.
_ Còn ngươi! Ngươi nhất định phải hồi cung. Ta đã sai người chuẩn bị xe ngựa và cũng sẽ phái người đi theo bảo vệ ngươi.
Lôi Vi im lặng không nói gì. Bị nhiều người ép hồi cung như thế, nàng còng biết nói gì được nữa.
_ Tham kiến Công chúa! Tham kiến Hầu gia! Tham kiến Thất Hoàng tử!- Vừa chắp tay về phía trước, Đồng Vũ vừa quỳ xuống.- Hạ thần đã lục soát phòng của Ngô quản gia và phát hiện ra bức thư này.
_ Mau đem lên đây!- Nam Cung Hàn chậm rãi nói.
Đón lấy bức thư, Nam Cung Hàn chậm rãi mở ra và đọc cho tất cả mọi người cùng nghe.
"Công chúa! Hầu gia! Lão nô có lỗi với các vị. Vì bị bọn chúng uy hiếp, hại đến gia đình mình nên lão nô đã phụ lòng các vị. Tự biết thân già này khó thoát nên xin đem toàn bộ sự việc giãy bày trong thư những mong đái tội lập công [1]. Cách đây nửa năm trước, trên đường từ phủ trở về thăm quê, lão nô có gặp một người đàn ông lạ mặt. Hắn muốn lão nô giúp hắn lấy chữ của Linh Thân vương và đưa ngân phiếu đến một người ở Giang Dương thành. Lão nô đã kiên quyết từ chối nhưng hắn đã đem gia đình lão nô ra uy hiếp khiến lão nô bất khả bất tuân [2]. Vậy nên, lão nô đã tìm cách lấy bức thư Linh Thân vương gửi cho Công chúa trước khi lên đường đánh dẹp thảo khấu phương Nam để đưa cho hắn. Sau đó, lão nô lấy lí do vì con gái lấy chồng để xin phép Công chúa rời khỏi phủ nhưng thực ra là đến Giang Dương thành để gặp người đầu bếp nấu ăn cho Linh Thân vương ở trong cung. Khi cầm tờ ngân phiếu của Quang Dương thương hội có ghi tên của Linh Thân vương, lão nô rất kinh hãi nhưng không thể làm gì bởi gia đình của lão nô đều nằm trong tay hắn. Từ ngày đó đến nay lão nô luôn sống trong sự sợ hãi, dằn vặt. Nước sông khó rửa sạch tội chỉ mong bức thư này có thể phần nào giúp minh oan cho Linh Thân vương. Về phần mình lão nô không dám xin Công chúa và Hầu gia tha thứ chỉ mong các vị có thể bảo vệ gia đình lão nô. Lão nô ở dưới âm ti nguyện chịu khổ hình, không được siêu sinh để chuộc lỗi và mong các vị trên trần gian được bình an."
Đọc xong bưc thư, ai trong sảnh cũng lặng người. Một sự chua xót trào dâng trong lòng Lôi Vi.
_ Ngô thúc à! Chỉ e gia đình thúc...- Chất giọng Lôi Vi nghẹn lại.
_ Không được!- Vừa nói, Phúc Khải vừa đứng bật dậy.- Đệ phải đến Trúc Huyền trấn. Ngô Đại Vĩ có tội nhưng người nhà ông ta không có tội. Đồng Vũ! Ngươi hãy ở lại phủ bảo vệ mọi người.
Dứt câu, Phúc Khải nhằm hướng cổng chính mà đi.
-------------------------------
[1] Đái tội lập công: đội trên đầu mà lập công. Đang có tội mà lập công chuộc tội.
[2] Bất khả bất tuân: không thể không nghe.
-------------------------------
Hết chương 15