"Lôi Vi đang trên đường hồi kinh. Ngũ huynh! Huynh nhất định phải khiến nàng hạnh phúc."
Đọc lại dòng thư do Phúc Khải gửi từ Quang Dương thành lòng Phúc Tuần không khỏi khấp khởi vui mừng. Vậy là cuối cùng Lôi Vi cũng đã sắp trở về rồi. Nhưng khi đọc kỹ lại bức thư chàng nhận ra rằng bức thư ấy nhuốm màu u buồn. Dường như linh cảm của chàng đã đúng, Phúc Khải thật sự có tình cảm với Lôi Vi. Thế nhưng đệ ấy lại lại dùng cách này yêu nàng. Trong thâm tâm chàng dâng trào một sự thán phục.
........................
Từ khi hồi kinh đến nay đã hơn bảy ngày trôi qua, không ngày nào Lôi Vi không nhờ Quân Đài giúp mình luyện tập vũ đạo. Vốn từ khi còn học Tiểu học, nàng được mẹ cho đi học múa cùng Hạ Huyền nhưng đến những năm học Trung học, phát hiện ra nàng có năng khiếu về vẽ nên mẹ nàng chuyển hướng cho nàng học vẽ và nàng bỏ hẳn bộ môn múa vào giữa năm lớp tám. Thành ra giờ kỹ năng múa năm nào của nàng giờ đã trở thành những động tác cứng nhắc. Một tháng quả là khó lòng luyện tập cho thuần thục được. Chưa bao giờ nàng cảm nhận rõ sự khắc nghiệt chốn cung đình như lúc này.
Hôm nay Quân Đài dẫn Lôi Vi ra hồ sen nằm ngoài bìa của Ngự hoa viên và chỉ cho nàng một vài động tác mới. Đứng lại nơi hữu tình thế này quả khiến người ta có khí thế luyện tập hẳn. Sau khi chỉ động tác cho nàng, Quân Đài phải vội quay về Thái Thường Nhạc phủ để kịp giờ học. Vậy là nàng một mình luyện tập mệt mài mà không hề hay biết có người đang dõi theo mình. Chỉ đến khi nằm xuống bãi cỏ để nghỉ ngơi nàng mới nhận ra.
_ Xem chừng anh thích đi rình mò quá nhỉ?- Vừa nói, Lôi Vi vừa ngồi xuống và quay ngoắt về phía Phúc Tuần.- Tôi chưa thấy có vị quan nào lại rãnh rỗi như anh.
_ Chưa thấy thì bây giờ thấy!- Phúc Tuần chậm rãi nói.- Là nàng luyện tập quá hăng say nên ta sợ làm ồn đến nàng.
_ Chứ không phải là tại tôi múa đẹp à?- Chất giọng của Lôi Vi tuy bông đùa nhưng tràn đầy tự hào.
Dù lời nói ra chỉ để đùa giỡn nhưng quả thật Lôi Vi đã nói đúng tâm ý của Phúc Tuần nên chàng chỉ biết mỉm cười, một nụ cười có phần mơ hồ.
Nhìn về phía mặt hồ xanh màu lá và hồng sắc hoa, đôi mắt của Lôi Vi chợt trở nên xa xăm.
_ Một tháng quả thật là không đủ.- Chất giọng Lôi Vi trầm buồn.- Thuở nhỏ tuy tôi có tập ca vũ nhưng lại không chăm chỉ luyện tập nên giờ tay chân lúc nào cũng cảm thấy cứng nhắc, không uyển chuyển gì cả. Nếu không phải vì mang ơn với Công chúa có lẽ tôi đã bỏ cuộc rồi.
Phúc Tuần không khỏi ngạc nhiên trước những gì Lôi Vi nói. Bình thường, mỗi lần gặp chàng là Lôi Vi lại đấu khẩu với chàng. Nhưng giờ, dường như nàng đang tràn đầy tâm sự.
_ Đừng lo lắng! Ta tin nàng sẽ làm được.
_ Tôi cũng mong thế!- Vừa tì cằm vào đầu gối, Lôi Vi vừa nói.- Nhưng anh biết không, trước kia tôi có một cuộc sống khá êm đềm bên cạnh phụ mẫu cùng đại ca và tỷ tỷ của mình. Tôi chưa bao giờ rơi vào tình cảnh khó khăn nào chứ đừng có nói đến việc gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng của mình. Lạc đến nơi này, tôi chỉ mong mình có thể có một cuộc sống bình ổn chờ ngày trở về. Nhưng giờ xem ra điều đó là không thể. Một mình đứng giữa ranh giới sống chết thật sự rất đáng sợ. Mạng người chưa bao giờ rẻ rúng đến thế. Bên ngoài nó đã rẻ rúng đến thế rồi vậy còn trong cung nó sẽ rẻ rúng đến mức nào nữa? Tôi sợ! Tôi sợ hoặc tôi sẽ bị đè chết hoặc tôi sẽ thay đổi.
Nghe những gì Lôi Vi nói, tim Phúc Tuần càng thắt lại. Và chàng hạ quyết tâm dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, chàng cũng sẽ luôn bảo vệ nàng.
_ Yên tâm! Ta sẽ bảo vệ nàng!
Nghe người ngồi bên cạnh nói như thế, Lôi Vi không khỏi bật cười.
_ Sước Xuyên! Anh chỉ là một vị quan của Lễ bộ thôi sao có thể đủ sức bảo vệ tôi được chứ? Haizzz! Anh đừng đùa nữa.
_ Dù chỉ là một chức quan nhỏ nhoi nhưng chỉ cần có quyết tâm ta nhất định làm được.- Phúc Tuần dứt khoát.
Nghe câu nói ấy, Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên. Không nói gì, nàng chỉ nhìn ra mặt hồ rộng mà mải miết đuổi theo những dòng suy nghĩ của mình. Quãng thời gian qua nếu không có một tinh thần thép có lẽ nàng đã bị thất tam phong [1] rồi. Bởi những gì nàng gặp phải đều là những chuyện nàng chưa gặp bao giờ. Bị truy sát. Bị bắt cóc. Bị thương. Đó là những chuyện có thể xảy ra trong thời đại của nàng nhưng khả năng lại không cao bằng thời đại này. Nàng thật không thể nào hiểu được mình đã trải qua chuyện đó như thế nào. Giờ nàng lại phải trở về Thái Thường Nhạc phủ trong ánh mắt khó chịu của vài người. Thiên Phương Công chúa nói nếu sau một năm nàng không thể ở đây, Người sẽ đón nàng về. Nhưng...một năm sau...liệu nàng còn sống hay đã chết? Tim nàng bỗng đập mạnh một cái.
Mãi đuổi theo dòng suy nghĩ để cố tìm ra một tia sáng nhỏ để bản thân có thể tiếp tục hy vọng, Lôi Vi không để ý rằng Phúc Tuần đã vòng tay qua ôm vai nàng và để nàng tựa đầu vào vai mình.
_ Vi Nhi! Nàng hãy cứ là chính mình. Còn ta, ta sẽ bảo vệ nàng!
_ Thật không hiểu tại sao bình thường gặp anh tôi lại muốn đấu khẩu với anh nhưng hôm nay lại muốn tâm sự với anh. Tuy lời anh nói là hoa ngôn xảo ngữ [2] nhưng nó khiến tôi nhẹ nhỏm rất nhiều. Cảm tạ anh đã cho tôi mượn vai.
............................................
Chậm rãi bước trên con đường dài để trở về Thái Thường Nhạc phủ, Lôi Vi cứ suy nghĩ mãi về những gì vừa diễn ra. Đúng là dạo này tâm trạng của nàng không được tốt cho lắm. Quân Đài đang bận luyện tập để chuẩn bị cho hội Trung thu còn Đồng Thảo lại đang lo lắng cho Đồng Vũ nên thành ra nàng chẳng có ai để giãy bày tâm sự. Vì vậy, chỉ cần có người ân cần, quan tâm nàng là nàng sẽ mở lòng mình. Trong mắt nhiều người đó có thể là sự dễ dãi nhưng nếu bị ức chế lâu quá mà không thể giải tỏa, nàng chắc sẽ không thể bình thường được. Song...sao nàng lại trải lòng với Sước Xuyển? Rốt cuộc là vì sao?
Tuy rằng Lôi Vi hay đấu khẩu với hắn nhưng trong thâm tâm nàng biết hắn là một người bạn tốt. Phải chăng vì lí do này nên nàng mới tâm sự với hắn. Hay còn vì lí do gì khác? Nàng không biết! Thật sự không biết! Chỉ biết rằng lúc Sước Xuyên vòng tay ôm nàng, cho nàng tựa vào vai hắn, nàng cảm thấy bình yên. Lời nói của hắn dù nhảm nhí nhưng nàng lại thật sự muốn tin vào nó. Ở nơi này, nàng có bạn nhưng nào phải người bạn nào nàng cũng có thể giãy bày tâm sự. Nàng cần một chỗ dựa, một người nàng có thể đặt niềm tin vào người đó mà nói lên nỗi lòng của mình. Một tri kỷ!
_ Giặt thế này mà cũng là giặt à?
Tiếng Tú Đình từ đâu vọng tới khiến Lôi Vi thoát khỏi dòng suy nghĩ. Vội quay về nơi phát ra tiếng la lối, nàng nhận ra mình đã về đến Thái Thường Nhạc phủ từ khi nào và nơi nàng đang đứng là nơi làm việc của những nô tỳ phục vụ trong phủ, những người chuyên lo các công việc dọn dẹp, giặt giũ và những công việc tay chân khác trong phủ. Trước mắt nàng là cảnh Tú Đình đang không tiếc lời mắng nhiếc một nô tỳ. Trong khi đó, những người xung quanh không ai dám hó hé lời nào.
_ Nô tỳ xin lỗi!- Nữ tử kia vội cúi xuống.- Nghê Hạ cấp! Nô tỳ sẽ giặt lại ngay.
_ Tốt hơn hết ngươi nên giặt cho sạch. Bằng không...
_ Bằng không thế nào?- Vừa bước tới, Lôi Vi vừa hỏi.
Tú Đình ngạc nhiên nhìn Lôi Vi chậm rãi bước tới. Đứng đối diện nhau, cả hai nhìn chằm chằm vào nhau.
_ Sao không nói?- Lôi Vi lại lên tiếng hỏi.
_ Liên quan gì đến ngươi. Ngươi hãy lo tốt việc của mình đi.
_ Bằng không ngươi sẽ biết tay ta.- Lôi Vi phớt lờ câu nói của Tú Đình.- Bằng không ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ. Bằng không...ta sẽ cho ngươi chết không có đất chôn thây.
Tất cả mọi người có mặt ở đó ai cũng cả kinh nhìn Lôi Vi. Một Học sự lại dám đối đầu với Hạ cấp. Tiếng xì xào bắt đầu nổi lên khiến những người qua lại chú ý.
_ Ngươi...
Vừa nói, Tú Đình vừa vung ta lên định tát Lôi Vi một cái nhưng nàng đã kịp giữ lại và hất văng cánh tay đó khiến Tú Đình phải lùi lại vài bước.
_ Đồ của mình không tự giặt được. Người khác phải giặt giúp vậy mà Nghêêê Hạạạ cấppp lại dám mắng nhiếc họ sao? Chẳng lẽ đây chính là luật của Thái Thường Nhạc phủ này? Hà hiếp kẻ dưới?
_ Việc tay chân này tại sao ta phải làm? Ta mất công vào đây không phải là để làm thứ việc bẩn thỉu này.
_ Bẩn thỉu?- Vừa nói, Lôi Vi vừa bật cười.- Nếu đây là một công việc bẩn thỉu vậ thì ta thấy Nghê Hạ cấp còn bẩn thỉu hơn.
_ Ngươi...
_ Không phải thế sao?- Vừa nói, Lôi Vi vừa cầm chiếc áo lên.- Vậy xin được hỏi Nghê Hạ cấp, áo này có phải là của cô?
_ Đúng!- Tú Đình trả lời dứt khoát.
_ Vậy thứ làm bẩn nó là cái gì? Có phải là cơ thể mảnh mai của cô không?
Trong khi Tú Đình giận tím mặt thì đám nô tỳ xung quanh dù đã nén cười nhưng vẫn không thể nhịn lại được. Sự việc đã thu hút sự chú ý của những ai qua lại, rất nhanh chóng bọn họ vội chạy lại xem có việc gì đang xảy ra. Đồng Thảo và Quân Đài hay tin cũng vội vã chạy tới.
_ Chết rồi!- Đồng Thảo khẽ thốt lên.- Lôi Vi lại bộc phát cái tính đó ra rồi.
_ Mà ta nghĩ rằng không chỉ có có cơ thế cô bẩn thỉu đâu ngay cả tâm hồn cô cũng bẩn thỉu. Cô biết không, có những người thân phận là nô tỳ nhưng tâm tính của họ không phải là nô tỳ. Còn có những người vốn không phải là nô tỳ nhưng tâm tính của họ lại là nô tỳ. Cô ở đây học ca, học múa. Cô phải khổ luyện. Cô nghĩ rằng giặt đồ không phải khổ luyện sao? Hãy nhìn những đôi bàn tay này đi.- Vừa nói, Lôi Vi vừa xòe tay lần lượt từng nô tỳ một.- Để có thể giặt sạch những bộ y phục này, đôi bàn tay của họ đã phải chịu đau đớn mà ta tin rằng nó hơn những gì cô chịu đựng. Họ thậm chí còn phải giặt đồ trong nước lạnh khi mùa đông đến. Nhưng tại sao họ vẫn làm? Là vì phía sau họ còn có cả một gia đình, còn có những người thân đang chờ những đồng tiền ít ỏi họ gửi về. Còn cô, sau những buổi luyện tập việc của cô cũng chỉ là học mà thôi. Y phục bẩn có người giặt, đến giờ có người bưng đồ ăn lên cho cô. Cô không phải đụng vào bất kỳ công việc nặng nhọc nào cả. Vậy mà cô dám ở đây la lối họ sao? Ta thật nghĩ không ra tại sao lại có những con người thấp hèn như cô đi bôi bẩn sự thuần khiết của môn ca vũ này.
Lôi Vi vừa nói xong, mọi người có mặt ở đó lại xì xào bàn tán. Ai nấy cũng đồng tình ủng hộ với những gì nàng nói. Hàng chục con mắt đổ dồn vào Tú Đình. Ai cũng chỉ trỏ vào nàng ta khiến nàng ta đã tức giận lại càng tức giận hơn.
_ Ngươi...Cát Lôi Vi! Ngươi được lắm!- Tú Đình gằng từng chữ một.
_ Cô kinh thường người khác thì bị
người khác kinh thường lại. Đó là luật nhân quả.
_ Vậy thì luật nhân quả chắc sẽ cho ngươi biết, kết quả cũng những việc hôm nay ngươi làm là ngươi sẽ không thể ở đây được nữa phải không? Ta sẽ chờ, chờ đến ngày ngươi bị đuổi khỏi đây. Khi đấy, ngươi sẽ nhận ra ai mới thật sự là nô tỳ, là bại trận.
Dứt câu, Tú Đình quay người bước đi nhưng Lôi Vi đã khiến cho nàng ta không thể bước tiếp.
_ Thất bại không có gì đáng sợ! Bởi đó là một phần tất yếu của cuộc sống. Đáng sợ nhất chính là kẻ chuyên đi dở thủ đoạn, mánh khóe hại người kia. Nghê Hạ cấp yên tâm! Ta không những sẽ không bị đuổi khỏi đây mà vào Trung Thu năm sau ta sẽ trở thành ca vũ chính. Thượng đẳng ca vũ!
Tất cả mọi người có mặt ai nấy cũng cả kinh về tuyên bố của Lôi Vi. Bởi để lên được Thượng đẳng ca vũ không phải là chuyện dễ dàng. Thượng đẳng ca vũ đồng nghĩa với khổ luyện, đồng nghĩa với đau đớn. Lên Thượng đẳng ca vũ là cả một quá trình vất vả và đầy gian nan, thậm chí có cả máu và nước mắt. Và thành quả của nó sẽ không thể tới chỉ trong một năm hay hai năm mà phải rất nhiều năm.
_ Lôi Vi! Muội ấy có biết mình đang nói gì không thế?- Quân Đài kinh ngạc.
_ Không xong rồi! Quân Đài tỷ!- Chất giọng của Đồng Thảo đầy hoang mang.
Mặc tiếng bàn tán mãi vẫn chưa dứt, Lôi Vi chậm rãi tiến về phía nô tỳ vừa bị Tú Đình la. Nhìn nhanh xuống bàn tay rướm cả máu, nàng không khỏi thở dài.
_ Đi với ta! Ta sẽ cho ngươi ít thuốc.
_ Học sự! Không cần đâu ạ.- Nô tỳ kia vội cúi đầu.
_ Ngươi có còn cần đến đôi tay của mình không thế?- Lôi Vi cứng giọng.
Nô tỳ kia không biết nói gì nên đành im lặng.
_ Đi thôi!- Vừa nói, Lôi Vi vừa nắm tay của nô tỳ kia.
Dứt câu, Lôi Vi dẫn nô tỳ kia bước đi, bỏ lại đằng sau sự ồn ào.
Đằng xa, Tiểu Đậu Tử vẫn đứng như trời trồng về những gì mình vừa nghe được. Còn khuất sau cánh cửa thông nhau giữa Thái Thường Nhạc phủ với khu vườn nhỏ dẫn vào bên trong nơi làm việc của các Bộ, Hinh Thân vương đưa mắt dõi theo Lôi Vi và nô tỳ kia lòng không khỏi chấn động.
_ Quả là không thể xem thường nữ tử này được. Chẳng trách!- Vừa nói, Hinh Thân vương vừa cười nhạt.- Khá lắm!
Sau một hồi tìm kiếm, Lôi Vi bước ra sân với một lọ thuốc thoa trên tay. Nàng tiến đến và ngồi ngay bên cạnh nàng nô tỳ nọ.
_ Học sự!- Vừa nhìn thấy Lôi Vi, nữ nô tỳ vội đứng lên và lùi lại.
_ Ngươi ngồi xuống đi! Ta đâu phải là chủ tử của ngươi mà ngươi phải đa lễ thế?
Nét hoang mang trên gương mặt của nữ nô tỳ kia dần bớt đi. Một cách dè dặt, nữ nô tỳ kia ngồi xuống ghế. Lôi Vi đã quan sát nàng ta từ nãy giờ, xem chừng đây là một nữ tử khá nhút nhát.
_ Ngươi tên gì thế?- Vừa thoa thuốc, Lôi Vi vừa chậm rãi hỏi.
_ Thưa Học sự! Nô tỳ tên Vũ Linh.
_ Vũ Linh?- Lôi Vi khẽ nhắc lại cái tên đó.- "Linh" là chữ Linh nào vậy?
_ Là trong chữ phong linh ạ!
Tiếng phong linh trong mưa! Cái tên nghe thật tao nhã. Xem chừng Vũ Linh vốn xuất thân trong một gia đình văn hay chữ tốt học cũng có thể nàng ta vốn là kim chi ngọc diệp [3] nơi lầu son gác tía cũng nên. Nhưng tại sao lại phải lưu lạc như thế này? Chắc chắn gia môn nàng ta đã gặp biến cố không hề nhỏ.
_ Cái tên nghe hay thật!- Lôi Vi trầm trồ.
_ Mẫu thân của nô tỳ vốn rất thích phong linh nên nơi ở có treo khá nhiều phong linh. Nô tỳ ra đời vào đúng một ngày mưa, gió nhè nhẹ thổi khiến phong linh cứ ngân lên. Nên phụ thân đặt tên nô tỳ là Vũ Linh.
_ Ra là thế! Vậy năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?
_ Nô tỳ năm nay mười sáu!
_ Wow! Ra là ngươi bằng tuổi với ta.- Chất giọng của Lôi Vi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
_ Học sự năm nay cũng mười sáu sao?- Vũ Linh kinh ngạc.
_ Đúng vậy! Ta sinh vào đầu mùa hoa tử vi nên mới tên là Lôi Vi. Ngươi sinh vào tháng nào?
_ Là Cúc nguyệt!
Cúc nguyệt! Lôi Vi khẽ nhăn trán suy nghĩ. Thời đại này, bên cạnh những cái tên khác, vào tháng nào hoa nào nở nhiều, người ta sẽ lấy hoa đó làm biểu tượng của tháng và nó sẽ trở thành tên tháng. Nghĩ mãi cuối cùng nàng cũng biết, Cúc nguyệt là tháng chín, tháng hoa cúc nở rộ.
_ Vậy ra ngươi nhỏ hơn ta! Vậy...chúng ta kết nghĩa tỷ muội nhé.
Nghe Lôi Vi nói vậy, Vũ Linh cả kinh. Nàng vội đứng lên cúi người xuống.
_ Học sự! Nô tỳ không dám ạ!
_ Có gì đâu mà không dám. Cho dù ngươi có là nô tỳ thì ngươi cũng có quyền được đối xử như bao người khác. Ta trước khi vào đây cũng chỉ là một nữ tử bình thường mà thôi thậm chí, ta nghĩ rằng xuất thân của ta có lẽ không bằng ngươi. Nhưng không sao cả! Ta vẫn sống tốt đấy thôi. Xuất thân con ngươi không quan trọng, quan trọng là nhân phẩm kia. Cái ta nhìn vào là nhân phẩm chứ không phải xuất thân.
_ Học sự...
Chất giọng của Vũ Linh nghẹn lại. Từ trước đến nay chưa một ai nói với nàng những lời này. Bởi trong mắt họ nàng chỉ là một nữ tử thấp hèn, không hơn không kém.
_ Vậy nhé!- Lôi Vi mỉm cười.
_ Nhưng...
_ Không nhưng gì cả. Nếu ngươi còn nhưng nữa, từ nay về sau ta sẽ...ta sẽ mặc kệ ngươi.
Lôi Vi nói vậy Vũ Linh cũng không nói gì thêm. Giữa chốn thâm cung hiểm ác tìm được một tỷ muội tốt thật không dễ dàng gì. Nhưng liệu tình cảm này có bền? Đôi mắt của Vũ Linh trở nên xa xăm.
_ Được rồi muội muội tốt! Để ta thoa thuốc cho muội.
*
Nhìn Tiểu Đậu Tử bằng đôi mắt kinh ngạc, Tiểu An Tử dường như không tin vào mắt mình.
_ Ngươi không đùa ta chứ?
_ Nô tài không dám!- Vừa cúi đầu, Tiểu Đậu Tử vừa nói.- Chính tai nô tài đã nghe thấy. Khi vừa nghe thấy nô tài cũng không tin vào tai mình. Nhưng đó quả là sự thật ạ.
_ Được rồi! Ngươi lui ra đi!
Nhìn về phía điếm nghỉ, đôi mắt của Tiểu An Tử vẫ chưa hết kinh ngạc, bên cạnh đó, trong đôi mắt ấy còn có cả một sự lo lắng. Chấn chỉnh lại tác phong, hắn nhanh chóng bước lên điếm nghỉ.
_ Ta tin đệ sẽ được minh oan nhanh thôi.- Vừa nâng chum trà lên, Thái tử Phúc Vân vừa chậm rãi nói.- Bên chỗ Tam đệ, ta nghe nói việc điều tra tiến triển rất tốt.
_ Vâng!- Phúc Tuần chậm rãi nói.- Đệ cũng có nghe nói qua.
Dứt câu, Phúc Tuần phóng tầm mắt xuống bên dưới, vừa nhìn thấy Tiểu An Tử, chàng chậm rãi đứng lên.
_ Ngươi về rồi đấy à?
_ Tham kiến Thái tử! Tham kiến Linh Thân vương!- Vừa sụp lạy, Tiểu An Tử vừa tung hô.
_ Miễn lễ!- Vừa nói, Thái tử vừa nâng tay lên.
_ Tiểu Đậu Tử đã có tin gì chưa?- Phúc Tuần chậm rãi hỏi.
_ Thưa Vương gia...chuyện này...- Tiểu An Tử lúng túng.- Cát tiểu thư...
Thấy Tiểu An Tử lúng búng mãi, Phúc Tuần cũng tỏ ra sốt ruột. Vì hôm nay tâm trạng Lôi Vi không được tốt, chàng lo nàng sẽ gặp phải chuyện không hay nên chàng mới phái Tiểu Đậu Tử đến Thái Thường Nhạc phủ để thám thính. Giờ, không biết xảy ra chuyện gì với nàng mà mặt Tiểu An Tử lại lo lắng đến vậy.
_ Lôi Vi xảy ra chuyện gì?- Phúc Tuần lo lắng hỏi.
_ Lôi Vi?- Thái tử hỏi lại.- Chính là nữ tử đệ từng nói?
_ Vâng!- Phúc Tuần quay về phía Phúc Vân và hơi cúi người xuống.
_ Nàng ta xảy ra chuyện gì?- Vừa quay về phía Tiểu An Tử, Thái tử vừa hỏi.
Từ nãy giờ đầu óc Tiểu An Tử vẫn cứ căng thẳng. Hít một hơi thật sâu, Tiểu An Tử vội tâu.
_ Tâu Thái tử! Tâu Vương gia! Tiểu Đậu Tử báo vừa nãy Thái Thường Nhạc phủ xảy ra xích mích ạ. Cát tiểu thư vì bảo vệ một nô tỳ nên đã cãi nhau với một nữ tử hiện là Hạ cấp trong phủ.
Nghe thấy vậy Thái tử không khỏi kinh ngạc rồi sau đó chàng bật cười.
_ Học sự dám cãi nhau với Hạ cấp vì một nô tỳ. Nữ tử này khá thật.
Vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, Phúc Tuần chậm rãi nói:
_ Thái tử! Bản tính nàng ấy vốn bênh vực kẻ yếu.
Nhìn thấy sắc mặt vẫn xanh như tàu lá của Tiểu An Tử, Phúc Tuần không khỏi nghi hoặc.
_ Có điều gì ngươi còn chưa nói?
_ Thưa...thưa...thưa Vương gia! Không biết là do nhất thời tức giận hay là quyết tâm đã sẵn có mà Cát tiểu thư đã nói với Hạ cấp kia rằng, vào Trung thu năm sau, nàng ấy sẽ được múa chính. Trở thành Thượng đẳng ca vũ ạ.
Lần này không chỉ có Thái tử Phúc Vân mà ngay cả Phúc Tuần chũng bị chấn động. Chuyện này thật quá sức tưởng tượng với chàng. Nói như thế, Lôi Vi chẳng khác nào tự làm khó mình. Đã xem nàng múa một lần, Phúc Tuần biết tuy nàng có nghề nhưng để lên được Thượng đẳng ca vũ quả thực nàng phải nổ lực rất nhiều nữa mới được. Làm sao chỉ trong vòng một năm... Nữ tử này...chàng quả thật không biết nàng là bản lĩnh hay liều lĩnh nữa.
_ Khẩu khí lớn lắm!- Vừa nói Thái tử vừa bật cười.- Ngũ đệ! Chúng ta cùng chờ xem Lôi Vi này có làm nên chuyện hay không.
Phúc Tuần không nói gì chàng chỉ mỉm cười. Còn lòng chàng đang đầy những lo lắng cho nàng. Mới vừa lúc nãy thôi chàng đã nhìn thấy sự sợ hãi của nàng, liệu nàng có đủ nghị lực vượt qua khó khăn để biến điều không thể thành có thể không?
----------------------------------
[1] Thất tam phong: bị điên.
[2] Hoa ngôn xảo ngữ: là dùng từ ngữ bóng bẩy, nói điêu.
[3] Kim chi ngọc diệp: cành vàng lá ngọc.
--------------------------------
Hết chương 16