Vừa múc từng muỗng thuốc, Lôi Vi vừa mỉm cười nhìn Quân Đài. Bốn ngày qua, dưới sự chăm sóc của nàng và Đồng Thảo, bệnh thủy đậu của Quân Đài đã dần thuyên giảm. Nhìn sự chăm sóc tận tình của Lôi Vi, Quân Đài không khỏi cảm động. Tự tận đáy lòng nàng cảm kích nữ tử này vô cùng. Nếu không có nàng có lẽ nàng đã chết mà chả ai biết cả.
_ Cảm ơn muội!- Quân Đài chậm rãi nói.
_ Tỷ đừng nói thế!- Vừa đưa muỗng thuốc tới, Lôi Vi vừa nói.- Gặp người hoạn nạn thì phải ra tay giúp đỡ, đó mới là tình người mà. Thế mà là lại có những người không biết điều đó. Thấy người ta ốm đau, không cần biết là bệnh này có chữa được hay không đã vất người ta vào nơi này.
Nghe Lôi Vi nói thế, Quân Đài chỉ biết cười trừ. Lôi Vi khẳng khái và thẳng tính quá. Người như thế, ở trong cung sẽ rất khó sống.
_ Tỷ không trách thì thôi, muội việc gì phải tức giận, chỉ thiệt mình thôi.
_ Quân Đài tỷ à! Tỷ phải mạnh mẽ lên. Chứ cứ im lặng như thế tỷ chỉ thiệt thôi. Tỷ hiền lành như thế này mà phải chịu thiệt thì bất công lắm.
_ Ta không sao!
Không thể nói lại Quân Đài, Lôi Vi chỉ còn biết im lặng. Nhìn Quân Đài, lòng nàng chợt trở nên buồn bã vô cùng. Độ tuổi đẹp nhất của một đời người chính là khi ta còn đôi mươi. Khi ấy là lúc sức sống trong ta lúc nào cũng tràn trề, bầu nhiệt huyết lại sôi sục trong người. Đây chính là thời điểm ta thực hiện những dự định, những ước mơ của riêng mình. Vậy mà họ, những cô gái còn trẻ như thế lại phải vào cung. Nếu được làm cung phi không nói gì. Nhưng nếu là cung nữ hoặc là những nữ tử yếu đuối như Quân Đài hay Đồng Thảo họ chắc chắn sẽ bị chà đạp, sẽ bị bài xích...và rồi họ sẽ trở nên chai lì với những gì xảy ra với chính họ, họ phó thác tất cả cho số phận. Đâu rồi những thiếu nữ xinh đẹp tuổi đôi mươi tràn đầy sức sống, họ rồi sẽ trở thành con người chỉ còn phần xác mà thôi. Nghĩ đến đây, Lôi Vi chợt cảm thấy sợ hãi vô cùng. Nàng sợ nếu phải ở trong cung và phải chịu áp bức như họ nàng sẽ đánh mất chính mình, thay vào đó là một con người đang chết dần chết mòn.
Không! Nàng không muốn như vậy! Cho dù hoàn cảnh, thời đại có biến thiên ra sao, nàng nhất quyết không thể chịu khuất phục nơi này. Nàng phải là chính mình cả về thể xác lẫn tâm hồn. Là nàng toàn vẹn để có thể trở về thế giới của mình.
_ Đồng Thảo! Muội đã về!
Giọng nói của Quân Đài kéo Lôi Vi trở lại với hiện tại, nàng chậm rãi quay về phía Đồng Thảo.
_ Tỷ giặt đồ về rồi!
_ Uhm!- Đồng Thảo khẽ gật đầu.
Nụ cười nhạt trên môi Đồng Thảo nhanh chóng vụt tắt khiến Lôi Vi và Quân Đài có chút khó hiểu.
_ Có chuyện gì vậy Đồng Thảo?- Quân Đài khẽ khàng lên tiếng.
_ Lúc nãy muội vừa gặp đại ca của muội.
_ Gặp Vũ ca, tỷ phải vui chứ.- Vừa cười, Lôi Vi vừa nói.
_ Tất nhiên! Chỉ là...- Nói đến đây Đồng Thảo không khỏi thở dài.- Đại ca đang phải điều tra một vụ án.
_ Một vụ án?- Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên.- Huynh ấy làm ở Cẩm vệ quân chứ có phải bên Hình bộ [1] đâu mà điều tra án.
_ Nếu được tin tưởng, họ vẫn có thể điều tra án.- Quân Đài giải thích.
_ Ra là thế!- Vừa nói, Lôi Vi vừa gật đầu.- Vậy huynh ấy điều tra án gì?
_ Chính là án của Linh Thân vương!
Từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên nọ, Lôi Vi như chết trân. Vụ án của Linh Thân vương là một trong những kỳ án của lịch sử. Đây là vụ án có sức ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời của Linh Thân vương. Ở thời đại của nàng, nàng có biết qua và nhớ rằng các sử gia đều kết luận Linh Phúc Hoàng đế đã chịu hàm oan nhưng tại sao lại như vậy và ai mới là huân thủ thật sự, họ lại không thể nào điều tra ra. Vậy nên, khi nghe Đồng Vũ phải điều tra án này, Lôi Vi không khỏi bất ngờ.
_ Là Công chúa? Là Công chúa ra lệnh cho huynh ấy?- Lôi Vi ngờ vực hỏi.
_ Không!- Đồng Thảo lắc đầu.- Là đích thân Vương gia! Đại ca nói, Linh Thân vương giờ không được phép rời khỏi cung. Ngay cả phủ đệ của mình, Ngài ấy cũng không thể về. Nên Ngài ấy đã lệnh cho Đồng Vũ trợ giúp cho Thất Hoàng tử để điều tra. Họ đã diều tra mấy ngày rồi nhưng vẫn chưa được gì.
_ Vụ này vốn không đơn giản mà!- Lôi Vi chậm rãi nói.- Liên quan đến Thân vương mà.
_ Huynh ấy nói, Hoàng thượng đã lệnh cho Hinh Thân vương điều tra rồi.
_ Hinh Thân vương?- Lôi Vi ngạc nhiên.- Ý tỷ là Tam Hoàng tử Phúc Hoằng.
_ Đúng vậy!- Đồng Thảo gật đầu xác nhận.
Dù kiến thức lịch sử của Lôi Vi có ít ỏi nhưng nàng cũng biết, sóng gió bắt đầu nổi từ đây. Những cuộc chiến ngầm! Còn khi nào nó thật sự bùng nổ, nàng lại không thể nào nhớ rõ. Xem ra thời gian sắp tới nàng sẽ không còn thoải mái như bây giờ được nữa.
_ Muội không sao chứ?- Nhìn thấy nét mặt có chút thất thần của Lôi Vi, Quân Đài lo lắng hỏi.
_ Không! Muội không sao!- Lôi Vi vội đáp.
_ Đây là vụ án đầu tiên của đại ca. Ta rất lo!- Chất giọng Đồng Thảo đầy lo lắng.- Bình thường huynh ấy chỉ ở trong phủ luyện võ. Khi Hầu gia ra ngoài, huynh ấy theo hộ tống. Chứ xưa nay đâu có làm việc gì liên quan đến điều tra đâu. Vi Nhi...muội có thể...
Nghe cách nói của Đồng Thảo, Lôi Vi biết ngay nàng ấy đang muốn nhờ nàng giúp đỡ Đồng Vũ. Một nữ tử chỉ mới mười sáu tuổi như nàng làm sao có thể điều tra một vụ án lớn như vậy được. Nhưng khi nàng đến nơi này Thiên Phương Công chúa đã giúp đỡ nàng rất nhiều. Bên cạnh đó, Đồng Thảo cũng luôn ở cạnh nàng trong suốt thời gian qua. Giờ nếu từ chối, chẳng phải nàng vong ân phụ nghĩa sao? Nàng thật không biết làm sao!
Khẽ cắn nhẹ môi mình, Lôi Vi chậm rãi ngồi xuống ghế. Án này nếu điều tra không cẩn thận sẽ liên lụy rất nhiều người, bao gồm cả nàng. Chỉ cần điều tra trật hướng là coi như công cốc hết cả. Thật là đau đầu! Lắc đầu rồi lại thở ra. Nàng chậm rãi quay về phía Đồng Thảo.
_ Muội sẽ nghĩ cách!
*
_ Sao?- Phúc Khải ngạc nhiên nhìn Đồng Vũ.- Là một nữ tử mười sáu tuổi? Ngươi định nhờ một tiểu nha đầu giúp mình điều tra án sao?
_ Hồi Thất Hoàng tử! Chính là như vậy ạ! Chính nàng ấy đã tìm ra nguyên nhân các tỳ nữ trong Chiêu Anh hầu phủ trúng độc và chữa trị cho họ. Vậy nên hạ thần nghĩ nàng ấy có thể giúp chúng ta.
_ Chiêu Anh hầu phủ?- Phúc Khải như ngờ ngợ điều gì đó.- Người ngươi nói là tiểu nha đầu của Chiêu Anh hầu phủ? Có phải là tiểu nha đầu được Thiên Phương Công chúa dẫn theo tiến cung không?
_ Thưa chính là nàng ấy!
Trong đầu Phúc Khải mơ hồ nhớ lại nữ bạch y ngồi phía sau Thiên Phương Công chúa và Phò mã. Vừa nhìn thấy nàng, chàng như bị thu hút bởi vẻ bề ngoài lanh lợi cũng như hồn nhiên của nàng. Nữ tử ấy có đôi mắt đen láy to tròn đầy tinh nghịch. Cái miệng nhỏ nhắn hay cười. Còn theo Ngũ huynh của chàng nói thì cái miệng ấy chả tha cho bất kỳ ai cả...
_ Tiểu nữ Lôi Vi tham kiến Thất Hoàng tử! Thất Hoàng tử cát tường!
Mãi chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Phúc Khải không hay rằng Lôi Vi đang ở ngay trước mặt chàng. Trong khi đó, Lôi Vi hết đưa mắt nhìn Phúc Khải lại đưa mắt nhìn Đồng Vũ như muốn hỏi: Ngài ấy bị làm sao?
_ Thất Hoàng tử!- Đồng Vũ chậm rãi quay về phía Phúc Khải và lên tiếng.- Lôi Vi đã tới rồi!
Khẽ giật mình, Phúc Khải quay về phía Đồng Vũ và nhìn thấy nữ tử kia đã quỳ từ bao giờ.
_ Đứng lên đi!
_ Tạ ơn Thất Hoàng tử!
_ Ban ngồi!
Hít một hơi thạt sâu, Lôi Vi tiến về chiếc ghế ngay bên cạnh Đồng Vũ và ngồi xuống. Quả thật lúc này nàng đang khá căng thẳng. Làm việc với người trong Hoàng thất nào đâu có dễ dàng. Mắc sai lầm là đầu lìa khỏi cổ ngay. Vậy nên, giờ nàng phải hết sức cẩn thận.
Nhìn thấy gương mặt căng thẳng của Lôi Vi, trong lòng Phúc Khải không khỏi cảm thấy thích thú. Chàng không ngờ rằng nữ tử có cái miệng sắc như dao này lại có lúc căng thẳng đến thế.
_ Chúng ta không có thời gian vậy nên ta sẽ bắt đầu ngay.- Phúc Khải chậm rãi nói.- Theo ngươi, vụ án này nên điều tra theo hướng nào?
Câu hỏi không nằm ngoài dự liệu của Lôi Vi nhưng nàng vẫn không khỏi bất ngờ. Bởi cho tới giờ này, nàng vẫn chưa xây dựng được hướng đi cho việc điều tra. Ôi! Nàng đâu phải thám tử đâu, tại sao lại bị lôi vào vụ án này?!
_ Hồi...hồi...Thất Hoàng tử...
_ Ngươi cứ nói những gì ngươi nghĩ đi.- Thấy Lôi Vi có vẻ mất bình tĩnh, Phúc Khải trấn an.- Ta sẽ không trách phạt.
_ Hồi Thất Hoàng tử, thật ra...tiểu nữ, cũng chưa biết nên điều tra như thế nào.
_ Cái gì?- Phúc Khải kinh ngạc.
Nghe chất giọng của Phúc Khải, Lôi Vi cả kinh. Dường như nàng đã làm phật lòng vị Hoàng tử trẻ tuổi này rồi. Thế là đời nàng đi tong! Nhưng nàng biết làm gì hơn được khi bản thân nàng mù mờ mọi thứ. Nghĩ đến đây nàng càng cảm thấy sợ hơn. Song nàng biết giờ không phải là lúc để sợ. Nàng phải vớt vát lại bằng không đầu nàng không giữ được mất.
_ Là...là...là tại vì tiểu nữ không biết rõ đầu đuôi mọi chuyện như thế nào. Thêm vào đó, là mối quan hệ của người đầu bếp và cung nữ kia ra sao nữa ạ.
_ Ra là thế!- Phúc Khải khẽ thở ra.
_ Theo như Thất Hoàng tử và ta điều tra thì hai người này vốn có mối quan hệ khá tốt với nhau.- Đồng Vũ chậm rãi giải thích.- Người đầu bếp vốn là người vẫn hay nấu đồ ăn cho Linh Thân vương mỗi khi Ngài ấy ở trong cung. Còn cung nữ Tiêu Nhi kia từ nhỏ đã theo hầu Giao phi nương nương. Tâm tính của nàng ta khá đơn thuần. Trong cung, họ cũng không gây thù chuốc oán với ai cả.
_ Nói như vậy...ngoài cung họ đã đắc tội với ai đó?- Lôi Vi hồ nghi.
_ Người đầu bếp vẫn còn có gia đình. Hiện tại gia đình họ ở ngoại thành Giang Dương.- Đồng Vũ nói tiếp.- Họ nhiều đời làm nông. Trong nhà chỉ có người này làm đầu bếp. Bọn họ đều sống lương thiện cả.
_ Về Tiêu Nhi, ta có thể đảm bảo nàng ta không có.- Phúc Khỉ khẳng định.- Nàng ta là cô nhi. Trong một lần xuất cung, mẫu thân của ta nhìn thấy nàng ta sắp chết đói bên đường nên đã đưa nàng ta vào cung hầu hạ.
_ Vậy tính tình của nàng ta như thế nào?
_ Đơn thuần! Nàng ta rất vui vẻ, hòa nhã với mọi người. Chỉ có điều đôi khi, những trò đùa giỡn của nàng ta khiến mọi người không hài lòng. Nàng ta có một tính không thể bỏ được đó là ăn vụng.
_ Vậy là chúng ta có một giả thiết!- Lôi Vi mỉm cười.- Ngắn gọn như thế này, Linh Thân vương đã đem người nhà của đầu bếp để uy hiếp ông ta khiến ông ta phải nghe lời Linh Thân vương bỏ độc vào đồ ăn dâng cho Giao phi nương nương. Nhưng trên đường bê đồ ăn đến cho nương nương, Tiêu Nhi nổi tính ăn vụng lên nên đã lén ăn một miếng và bị trúng độc chết. Người đầu bếp vì lo cho gia đình lại vừa sợ hãi nên đã tự tử và để lại bức huyết thư.
_ Hỗn xược!- Vừa đập bàn, Phúc Khải vừa đứng bật lên.- Linh Thân vương không phải là người như vậy.
Sau một hồi đứng tim, Lôi Vi cũng lấy lại bình tĩnh. Quả thật trí tưởng tượng của nàng đã quá phong phú rồi. Có lẽ do nàng đọc truyện nhiều quá nên bị ảnh hưởng chăng?! Nuốt ực nước bọt xuống cuống họng rồi hít một hơi thật sâu, nàng gắng nói:
_ Hoàng...Hoàng tử! Tiểu nữ chỉ nêu giả thiết thôi.
_ Giả thiết của ngươi không thể xảy ra!- Phúc Khải khẳng định.
Lôi Vi bắt đầu thấy nóng trong người. Nàng biết vị Hoàng tử này rất yêu quý người huynh đã cùng lớn lên với mình. Nhưng đây là điều tra án, đâu thể nào đặt tình cảm cá nhân vào được. Nghĩ thế, nàng đứng lên và nói.
_ Thất Hoàng tử! Giả thiết chính là những điều có thể lẫn không thể xảy ra. Tiểu nữ biết, Ngài hiện đang lo lắng cho hảo huynh đệ của Ngài. Nhưng Ngài đừng quên rằng Ngài đang điều tra án. Một khi đã điều tra án rồi thì không được phép để tình cảm xen vào lý trí nếu không sẽ phán đoán sai. Nếu Ngài muốn minh oan cho Linh Thân vương, Ngài nên lý trí lại. Bằng không Ngài ấy sẽ
phải chịu hàm oan suốt đời.
_ Ngươi...- Phúc Khải cả giận nhưng không thể nói gì được.
_ Lôi Vi!- Đồng Vũ vội đứng lên.- Muội nói gì thế? Mau xin lỗi Hoàng tử.
_ Muội nói đâu có sai!- Lôi Vi cãi bướng.- Giả thiết là những điều có thể hoặc không thể xảy ra. Nó có thể đúng cũng có thể sai. Nếu chỉ vì theo mong muốn của mình mà không đoái hoài gì đến những giả thiết sai thì làm sao gỡ được nút thắt. Đặt ra những giả thiệt sai là để tìm ra một giải pháp tối ưu, gạt bỏ nó hoàn toàn, triệt để.
_ Nói hay lắm!- Phúc Khải hơi nhếch môi lên tạo thành một nụ cười kín đáo.- Vậy ngươi đã có giải pháp chưa?
_ Đồ ăn! Tiểu nữ muốn xem, hôm Tiêu Nhi chết, người đầu bếp này đã làm những món ăn gì cho Giao phi. Tại hiện trường vụ án, ngoài bức huyết thư, các Ngài đã tìm thấy gì? Còn nữa, Hôm ấy, Linh Thân vương đang ở đâu?
_ Tại hiện trường chúng ta không tìm thấy gì cả. Nhưng tại nơi nghỉ của người đầu bếp có tìm thấy một chi phiếu của Quang Dương thương hội.
_ Chi phiếu của Quang Dương thương hội?
_ Đúng vậy!- Đồng Vũ xác nhận.- Chữ viết trên chi phiếu là của Linh Thân vương.
Sực nhớ đến những bộ phim cổ trang hay xem, Lôi Vi quay về phía Phúc Khải và nhìn chàng với ánh mắt hoài nghi.
_ Ngài nhận ra chữ của Linh Thân vương chứ?
_ Tất nhiên!
_ Vậy Ngài khẳng định...đó là chữ của Linh Thân vương?
Câu hỏi bất ngờ khiến Phúc Khải ngộ ra điều gì đó.
_ Ý ngươi là tấm chi phiếu đó là giả?
_ Có khả năng!- Lôi Vi gật đầu.- Và cũng không lại trừ khả năng tấm chi phiếu là thật, còn chữ được cho là của Linh Thân vương là giả.
Lôi Vi vừa dứt câu, Phúc Khải quay lại nhìn nàng đầy ngạc nhiên. Trong đôi mắt ấy, ngoài sự ngạc nhiên còn có cả sự thán phục xen lẫn với thú vị. Khẽ gật đầu, chàng nở một nụ cười thật tươi.
_ Đồng Vũ huynh!- Vừa nói, Lôi Vi vừa quay về phía Đồng Vũ.- Huynh có thể cho muội xem đồ ăn được dâng lên cho Giao phi hôm đó không?
Đồng Vũ vội đưa mắt nhìn Phúc Khải chờ lệnh. Và chỉ đến khi Phúc Khải gật đầu, chàng mới quay về phía Lôi Vi.
_ Được! Muội đi theo ta! Chúng ta sẽ tới Ngự trù phòng.
Vậy là cả ba người đi tới Ngự Trù phòng, vừa đi họ vừa nói cặn kẽ hơn về vụ án này. Những điểm Lôi Vi còn chưa rõ hay những chỗ hoài nghi cần phải làm sáng tỏ đều được họ phân tích cặn kẽ.
Sau một hồi thuyết phục, cuối cùng Tổng quản của Ngự Trù phòng cũng đưa cho nhóm Lôi Vi quyển sổ ghi lại đồ ăn dâng lên tất cả chủ nhân các cung trong một tháng qua.
_ Sao? Muội có phát hiện được gì không?- Đồng Vũ vừa nhìn vào quyển sổ, vừa hỏi.
Đặt quyển sổ xuống bàn, Lôi Vi nhìn Đồng Vũ với đôi mắt đầy bi thương:
_ Muội đọc không ra!
_ Hả?- Đồng Vũ không hiểu.
_ Chữ loằng ngoằng như con giun, muội đọc không ra.
Mặc kệ vẻ mặt bi thương của Lôi Vi, Phúc Khải ngồi gần đó không thể nào nén nổi mà cười lớn. Tức khí, nàng quay lại lườm Phúc Khả một cái. Tam tự kinh học chưa được bao nhiêu chữ mà giờ phải đối diện với đống chữ chả khác nào là giun, nàng đã đủ bực mình rồi nay lại thêm một kẻ cười nhạo nàng nữa thử hỏi nàng không bực sao cho được. Cho dù người đó là con trai của thiên tử, nàng cũng quyết không bỏ qua.
_ Hoàng tử! Tiểu nữ thấy Ngài ngồi chơi không từ nãy giờ, sao không đọc giúp tiểu nữ quyển sổ này?
Phúc Khải đơ mặt, ngạc nhiên nhìn Lôi Vi. Từ nhỏ đến lớn giờ chàng chưa bị ai sai vặt như thế cả.
_ Từ nãy giờ toàn là tiểu nữ sử dụng cái đầu của mình để suy luận, phán đoán.- Mặc kệ Đồng Vũ ngồi một bên kéo tay, Lôi Vi vẫn tiếp tục nói.- Chẳng lẽ việc không cần phải suy nghĩ này, đọc tên món ăn Hoàng tử không thể giúp tiểu nữ sao? Nếu Hoàng tử không đọc, sau này nếu có luận công ban thưởng, tiểu nữ sẽ giành hết đó. Hay là...Hoàng tử không biết đọc chữ.
_ Lôi Vi!- Đồng Vũ cả kinh.
_ Ai bảo ta không biết đọc!- Phúc Khải giận run.- Đưa đây!
Dứt câu, Phúc Khải giật phắt lấy quyển sách trong tay Lôi Vi. Điều này khiến nàng không khỏi buồn cười. Tuy là Hoàng tử nhưng cũng chỉ là một con người bình thường, có máu có thịt, có thất tình lục dục [2]. Chỉ cần bị kích đúng chỗ, toàn bộ khí chất của một Hoàng tử sẽ không cánh mà bay. Thất Hoàng tử này tuy thông minh nhưng để có được khí chất của một Hoàng tử thật sự, chàng ta còn phải rèn luyện nhiều nữa. Bởi tính tình chàng ta vẫn còn trẻ con lắm.
Vừa chống cằm, Lôi Vi vừa dỏng tai lên nghe từng món ăn Phúc Khải đọc. Những món ăn chàng đọc nàng nghe đều không có vấn đề gì cả. nàng khẽ thở dài. Mấu chốt quan trọng nhất là món ăn mà lại không thấy gì, nàng biết tính sao?
_ Buổi tối, Linh Thân vương dâng món Bào ngư và món mứt dứa.
_ Mứt dứa?- Lôi Vi vội quay về phía Phúc Khải hỏi.- Bào ngư và mứt dứa.
_ Đúng vậy!- Phúc Khải xác nhận.- Mứt dứa là món điểm tâm Giao phi thích nhất. Còn Bào ngư là một trong bát trân[3]. Hai món này có gì không ổn.
_ Tiêu Nhi chết không phải là do thạch tín mà chết vì hai món này.- Lôi Vi khẳng định ngay.
_ Hả?- Phúc Khải ngạc nhiên.- Ta đã kiểm tra tử thi rất kỹ, các dấu hiệu đều là do thạch tín gây ra. Ngươi dựa vào đâu mà nói Tiêu Nhi chết vì hai món ăn này.
_ Hai món ăn này không thể kết hợp với nhau. Những đồ ăn như tôm, cua hay bào ngư... và những đồ ăn có vị chua như dứa chẳng hạn nếu kết hợp lại sẽ tạo thành thạch tín. Nếu ăn có chừng mực thì không sao, nhưng nếu ăn nhiều hoặc người đang mang bệnh sẽ gây nguy hiểm chết người. Trường hợp của Tiêu Nhi chính là minh chứng.
_ Dựa vào tính cách của Tiêu Nhi, rõ ràng nha đầu này đã ăn vụng mà chết oan.- Đồng Vũ suy đoán.- Nhưng dù có ăn vụng cũng không thể ăn nhiều được.
_ Theo những gì chúng ta phân tích lúc nãy, trước khi chết, Tiêu Nhi đã bị bệnh.- Lôi Vi phân tích.- Chính vì sức khỏe vốn đã yếu nên một lượng vừa phải của người bình thường, cũng sẽ trở thành độc dược đối với người bị đau.
_ Vậy...mục tiêu không phải là Tiêu Nhi mà chính là mẫu thân ta.- Phúc Khải thất thần đưa ra kết luận.
_ Thất Hoàng tử! Đã rõ như ban ngày rồi.- Lôi Vi chậm rãi nói.- Người đầu bếp biết rõ Giao phi thích ăn mứt dứa nên đã cố tình làm món Bào ngư để dâng lên cho Giao phi. Nào ngờ đâu, Tiêu Nhi vì tham ăn mà chết oan. Những biểu hiện bên ngoài của tử thi khiến người nghiệm xác nhầm tưởng rằng nàng ta chết vì trúng độc thạch tín.
_ Vậy cái chết của người đầu bếp, ngươi giải thích sao?
Câu hỏi đó vừa vang lên đã khiến Phúc Khải, Lôi Vi và Đồng Vũ phải quay lại. Một bích nhân [4] xuất hiện trước mặt Lôi Vi với ngũ quan sáng sủa khiến nàng không khỏi ngẩng ngơ. Người này phong thái khoan thai, bình tĩnh. Trên người toát lên sự cao ngạo nhưng không vì thế mà khiến người khác cảm thấy khó chịu. Nàng như nhìn nam nhân đó không rời khỏi mắt.
_ Tam huynh!- Vừa mỉm cười, Phúc Khải vừa nói.
_ Tham kiến Hinh Thân vương!- Đồng Vũ vội cúi chào.
Thấy Lôi Vi mãi ngẩng ngơ, Đồng Vũ vội kéo nàng quỳ xuống.
_ Mau tham kiến Hinh Thân vương đi!- Đồng Vũ nhắc nhỏ.
Vừa nghe ba chữ Hinh Thân vương, Lôi Vi lập tức bừng tỉnh. Nàng không ngờ nan nhân vừa mới bước vào điếm nghỉ kia lại chính là Hinh Thân vương. Trời ạ! Đúng là tri nhân, tri diện bất tri tâm!
_ Tham...tham kiến Hinh Thân vương.
_ Đứng lên cả đi!
_ Đa tạ Hinh Thân vương!
Vừa đứng lên, Lôi Vi vừa cố nhớ lại. Bởi chất giọng này nàng nghe có vẻ quen quen. Dường như đã từng nghe ở đâu đó rồi. Nhưng giờ, nàng thật sự không còn bình tĩnh để nghĩ nữa. Hít một hơi đầy căng, nàng khẽ đưa mắt liếc nhìn hai huynh đệ họ.
_ Tam huynh! Huynh vẫn chưa xuất cung sao?
_ Chưa!- Phúc Hoằng chậm rãi đáp.- Xong buổi chầu, ta muốn đi đâu đó cho khuây khỏa nên đến Ngự hoa viên không ngờ lại gặp đệ ở đây. Các đệ đã điều tra được gì rồi.
_ Vẫn chưa có gì tiến triển cả!- Vừa nói Phúc Khải vừa thở dài.
_ Ta cũng đang đau đầu! Không biết nên làm cách nào để minh oan cho ngũ đệ.
Nghe đi nghe lại chất giọng này, cuối cùng Lôi Vi cũng đã nhớ ra mình đã nghe được chất giọng này ở đâu. Chính là ngày đại thọ. Hôm ấy, sau khi tên lính tốt vào báo xảy ra án mạng ở Ngự Trù phòng nàng được Đồng Thảo đưa về Bối Hồng cung theo lời dặn của Thiên Phương Công chúa. Nhưng vì tò mò nên nàng đã đến nơi xảy ra án mạng. Vì nơi ấy bị phong tỏa nên nàng đã nấp ở ngoài cửa. Lúc quay đầu đi ra nàng tông phải một người và kêu lên khiến bên trong chú ý. Người đó vội nói đỡ cho nàng rồi bỏ đi.
_ Ra chính là anh ta!- Lôi Vi tự nói với chính mình.
_ Muội nói gì thế?- Đồng Vũ khẽ hỏi.
Không nói gì, Lôi Vi đưa mắt quan sát Phúc Hoằng. Nhìn thần thái của chàng ta nàng thấy chàng ta không có gì không hợp với vị trí ngôi cao điện rộng kia. Chỉ có điều, Hoàng vị chỉ có một, và người sẽ là Hoàng đế chính là Linh Thân vương Phúc Tuần. Nghĩ đến đây nàng thật muốn ngắm nhìn Linh Thân vương một lần để biết được thần thái của người này như thế nào.
Hinh Thân vương chậm rãi quay về phía Lôi Vi. Ánh cười ẩn hiện trong đáy mắt khiến nàng không khỏi nghi ngờ, không biết chàng ta có nhận ra nàng hay không. Bởi hôm ấy nàng vì tông chàng ta nên đã ôm đầu nên chàng khó lòng thấy mắt được.
-------------------------------------
[1] Hình bộ: một trong sáu bộ trong triều đình phong kiến.
[2] Thất tình lục dục: Thất tình là 7 thứ tình cảm của con người. Theo Phật giáo đó là: hỷ (mừng), nộ (giận), ái (yêu), ố (ghét), ai (buồn), lạc (vui), dục (muốn). Theo Lễ kinh của Nho giáo thì thất tình gồm: hỷ (mừng), nộ (giận), ái (yêu), ố (ghét), ai (buồn), cụ (sợ), dục (muốn). Lục dục gồm: sắc dục (ham muốn thấy sắc đẹp), thính dục (ham muốn nghe êm tai), hương dục (ham muốn ngửi hương thơm dễ chịu), vị dục (ham muốn món ăn ngon miệng, xúc dục (ham muốn xác thân sung sướng, pháp dục (ham muốn ý nghĩ được thỏa mãn).
[3] Bát trân: tên gọi chỉ tám món ăn quý hiếm chỉ dành cho vua chúa, Hoàng tộc. Tùy theo thời đại, quốc gia mà các món trong bát trân có sự thay đổi.
[4] Bích nhân: người đẹp như ngọc.
--------------------------------------
Hết chương 9