Yến Nhi thấy mắt mình giật giật, hóa ra người cô yêu đã già thế rồi cơ, ai bảo lấy vợ muộn làm gì giờ còn tính đến con đi học thì đã già chứ? Nhưng cô không lỡ trách anh như vậy, không phải anh lấy vợ muộn thì cô mới có cơ hội sao?
- Em còn quay phim mấy tháng nữa mà phim này em phải nhảy nhót nhiều không tiện mang thai nên sau khi về Việt Nam chúng ta có con được chứ?
Bảo Cường ôm cô trong tay, đầu dụi vào tóc cô thủ thỉ.
- Được, từ nay đến hôm ấy anh sẽ nghĩ cách tẩm bổ cho em có sức mà mang thai, nghe mẹ nói mang thai sẽ rất vất vả lại rất nghén nữa chắc hẳn sẽ mệt.
Vậy nên em không được ăn kiêng nữa, phải ăn vào mới có sức mà sinh con cho anh đấy.
- Em béo sẽ xấu, khi ấy anh lại chán em thì sao?
- Không chán, béo ăn thịt sẽ ngập chân răng đỡ gặm xương.
- Vậy thì lúc em chưa béo đừng ăn, toàn xương sẽ làm anh gẫy răng đấy.
- Gẫy răng thì anh trồng răng giả.
Cô véo má anh vì tội lí sự, kiểu gì thì anh cũng bắt bẻ cô được mà mục đích là ăn thịt cô đến kiệt sức mới thôi.
Anh xoay người cô lại, lấy dây chun buộc tóc cô lên.
- Sao phải buộc tóc chứ?
- Tóc vướng vào miệng khiến anh phải vừa ăn vừa nhặt, vậy nên buộc lên để chỉ phải ăn mà không phải nhặt.
Yến Nhi cười ngất, Bảo Cường đúng là vốn từ rất phong phú.
Cô cũng không để ý mà chỉ biết hưởng thụ thôi.
Lần sau sẽ rút kinh nghiệm khi lên giường sẽ buộc tóc gọn gàng.
- Em
- Sao?
- Hôm nay cho anh ăn no nhé!
- Xấu xa, sao anh cứ thích trêu em vậy?
- Ai bảo thịt vừa thơm vừa ngon vừa mềm làm gì.
Nói rồi, anh vén áo cô lên cắn luôn lên chỗ mềm nhất, ngon nhất.
- Đau em, anh không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết.
Bảo Cường liền ngưng lại, rướn người lên, nhìn thẳng vào mắt Yến Nhi, ngón tay chạm lên môi cô vuốt v3, nở nụ cười sủng ái.
- Bé con, anh yêu em.
Dù đã được anh thừa nhận nhưng bây giờ nghe ba từ này vẫn khiến lòng cô run lên, sung sướng muốn hét lên, trống ngực cứ đập liên hồi không ngớt...!cô mắc bệnh tim mất rồi.
Sao lại cuồng dã mà đập nhanh thế này?
- Sao đơ ra vậy?
Cô giật mình hít thở, cười thật tươi, ngón trỏ đậu trên sống mũi anh vuốt từ đầu đến chóp mũi.
- Tại sao em lại được một người như anh yêu nhỉ? Nghĩ thôi cũng đã thấy hạnh phúc rồi.
Cuộc đời em thật sự may mắn, yêu rồi được yêu, thật tốt...!cảm ơn anh vì đã yêu em.
Lời nói dịu nhẹ thì thầm trong đêm, ngọt ngào có sức làm tan chảy làm thành kẹo ngọt hạnh phúc.
- Bảo Cường, em yêu anh, rất yêu...!yêu rất nhiều.
Người bên cạnh cũng xúc động không kém, trong ánh mắt anh là hình ảnh của cô, bàn tay chạm xuống cổ giữ lấy rồi áp môi mình lên đôi môi mọng đỏ đang run rẩy vì xúc động.
Yến Nhi bám tay lên cổ anh, tiếp nhận nụ hôn nồng nhiệt.
Cả cơ thể theo đó mà nóng dần, ngày càng nóng, nóng đến mức muốn hòa hai cơ thể làm một.
Kĩ thuật hôn của anh khiến cô chao đảo, chẳng mấy chốc đã làm cho cô [email protected] muốn dâng cao.
Bảo Cường hôn nhưng tay vẫn lần cởi được hàng cúc áo của Yến Nhi, tiện tay ném luôn xuống sàn nhà chẳng chút thương xót.
Bàn tay anh chỉ dùng lực rất nhẹ mà x0a nắn trên cơ thể mềm mại của cô.
Yến Nhi không điều khiển được tâm trí mà bị câu dẫn theo những gì anh làm.
Nụ hôn miên man trườn khỏi môi, lan nhanh xuống cổ, dời xuống nơi bàn tay đang ra sức x0a nắn, những ngón tay kẹp, đung đưa nụ hoa nhỏ xinh cho chúng bung nở.
Yến Nhi cảm nhận bàn tay anh như mang theo lửa thiêu đốt từng tấc thịt trên người mình.
Cô cảm thấy