- Hãy cứu lấy cô ấy còn mọi thứ không quan trọng.
Thế Quý nhìn Bảo Cường thấy khâm phục cậu ta thật sự.
Tự thấy Yến Nhi đúng là cô gái có phúc phận khi lấy được một người như Bảo Cường.
Anh chỉ biết vỗ vỗ vai cậu ta như ngầm thông cảm.
Yến Nhi được đưa đến phòng mổ với dây rợ quanh người.
Cô đã tỉnh nên nhìn Bảo Cường mỉm cười.
Chỉ cần thấy anh thôi là mọi đau đớn không là gì cả.
Bảo Cường nhìn vợ xanh xao, mặt mũi tái nhợt vì đau nhưng vẫn cố mỉm cười với anh mà khóe mắt cay xè.
- Cố lên, rất nhanh sẽ hết đau thôi.
Anh ở ngoài đây đợi em nhé! Đừng bỏ cuộc được không?
Cô gật đầu thả tay anh để vào phòng phẫu thuật.
Thế Quý chạy theo ông Tuấn Anh khi thấy ông đi thay đồ phẫu thuật.
- Ba, sao lại phải cắt tử cung chứ? Cô ấy còn có chồng và còn rất trẻ mà.
- Vì khối u bị vỡ rồi.
- Không có cách nào sao ba?
- Yên tâm đi, ba sẽ cố gắng giữ lại cho cô bé ấy.
Bây giờ mổ ra thì ba mới đánh giá được mức độ ảnh hưởng nhưng không hứa được đâu.
Con động viên bạn của mình vậy.
- Vâng, ba hãy giúp họ nhé! Con tin ba.
Ông Tuấn Anh sững người nhìn thằng con.
Đẻ nó ra mấy chục năm nay có bao giờ nó thèm tin ông đâu.
Bây giờ lại vì người ngoài mà nịnh ông cơ đấy.
Còn nó, bao giờ mới chịu lấy vợ đây.
Thế Quý vẫn ở lại viện đợi cùng Bảo Cường.
Mang đồ ăn thức uống tiếp tế mà kẻ kia vẫn không chịu động tới...!nản hẳn.
Đã vậy thì cho chết đói đi là xong.
...
Bảo Cường ngồi bên giường bệnh nắm tay Yến Nhi.
Bàn tay cô gầy đi nhiều, những ngón tay nhỏ xíu chẳng thấy thịt nữa khiến anh xót đứt cả ruột.
Anh cũng không báo với ông và ba mẹ để không tạo áp lực cho Yến Nhi.
Bây giờ với anh, chỉ cần cô bình an và sống vui vẻ là được.
- Chồng em cũng biết khóc sao?
Yến Nhi xòe ngón tay lau khô má anh, khuôn mặt nhợt nhạt thiếu sức sống vẫn nở nụ cười ấm áp.
- Em làm anh rất sợ đấy biết không hả?
- Xin lỗi anh mà...!em hứa sẽ bù đắp đầy đủ.
- Khỏe lại, vui vẻ và sống cùng anh là sự bù đắp lớn nhất rồi.
Ông Tuấn Anh vào phòng kiểm tra lại vết mổ nhìn Yến Nhi cười hiền hậu.
- Chúc mừng cháu nhé! Cố gắng ăn dưỡng rồi tính đến nhiệm vụ tiếp theo.
Cháu thật may mắn đấy.
- Cháu cảm ơn bác, thực sự cảm ơn bác.
- Nhiệm vụ của bác mà, cũng là hồi chuông cảnh tỉnh cho các cháu, đừng cậy mình trẻ mà chủ quan.
- Dạ, cháu nhớ rồi ạ.
Chị Vinh tất tả vào viện, mang theo lỉnh kỉnh đồ ăn thức uống.
- Chào bác sĩ ạ.
Bác ơi, Yến Nhi có phải kiêng gì không ạ?
- Tôi ghi note cho chồng cô bé rồi, cô theo đó mà thực hiện nhé!
- Dạ cháu cảm ơn bác.
- Mấy đứa nghỉ ngơi đi, bác đi đã nhé!
Bảo Cường đứng lên đi theo ông ra tận ngoài thì ông lại lôi tuột anh sang phòng nói chuyện.
Chị Vinh múc cháo trắng ra bát, ngồi bên cạnh đút từng thìa nhỏ cho Yến Nhi.
- Mày làm chị sợ chết khiếp đi được, chị phải đi chùa cầu xin phật Tổ phù hộ mày đấy.
- Em cảm ơn chị.
- Ơn với huệ gì, nhanh khỏe đi, nhìn mày nằm viện nhợt nhạt này thật xấu gái.
Yến Nhi mỉm cười, nhìn chị đầy biết ơn.
Bản thân cũng hi vọng chị quên quá khứ mà mở lòng để có hạnh phúc mới.
Qua chuyện này cô thấy rồi, trong tình yêu không nên quá bao dung, đôi khi ích kỉ một chút mới là yêu.
Chẳng dễ gì tìm được người bên mình cả đời vì vậy hãy nắm tay nhau đến khi còn có thể.
Cô thấy hối hận vì đã có những suy nghĩ tiêu cực như trước...!thôi thì luôn thẳng thắn với nhau mới dễ dung hòa.
Cô sẽ cùng anh cố gắng, hi vọng nỗ lực của hai người sẽ thành hiện thực.
Sang ngày thứ ba, Yến Nhi mới nhúc nhắc tự ngồi dậy được.
Mấy ngày liền, mọi sinh hoạt của cô đều do Bảo Cường đảm nhiệm.
May mà cô nằm phòng riêng không thì thật là ngại.
Anh chẳng biết ngại là gì còn mặt cô thì cứ đỏ như gấc.
Mặc dù là vợ chồng nhưng để anh phục vụ vệ sinh cơ thể khiến cô vừa ngượng vừa tự hào.
Có lúc anh còn cố tình đùa dai, cầm hai chiếc quần nhỏ lên nháy mắt hỏi.
- Em à, em mặc cái này hay cái này?
- Cái nào cũng được.
Cô muốn anh nhanh nhanh lên nhưng lại cứ lần lựa mà lựa chọn mãi.
Những lúc lau người, anh cũng làm vô cùng chậm rãi, cẩn thận.
Thấy cô ngại, anh còn cố tình thả tay mình động chạm khiêu khích một chút.
- Cái tay anh.
- Anh đang lau cho em không dùng tay thì sao làm hay dùng...???
- Biến thái...!nhanh đi.
- Không nhanh, anh thích chậm cơ.
Vậy nên lúc nào phòng bệnh cũng đầy tiếng cười.
Cô thấy mình cứ như đi ăn dưỡng chứ không phải là bị bệnh nữa.
"Cốc...!cốc"
Yến Nhi vội vàng lấy chăn che cơ thể rồi nói vọng ra.
- Chờ một chút ạ.
Bảo Cường vẫn đủng đỉnh lộn quần lộn áo